Sát thủ Bách Lý Lâu kéo tới, đây chỉ là lượt đầu tiên, có một mở đầu, sát thủ thế lực khác cũng lục tục tới không ít, hết đợt này đến đợt kia, tựa như vĩnh viễn cũng sẽ không ngừng nghỉ.
Hồng Đậu phế võ công người ta đến chán rồi, nàng cũng không biết từ khi nào mình liền có danh hiệu “oán nữ thù”, nghe danh hiệu này liền khiến người ta cảm thấy nàng là một oán phụ, trên thực tế, trên giang hồ cũng thật sự truyền nhau như vậy.
Hồng Đậu không thích danh hiệu này, nhưng nàng cũng không có cách nào, chỉ là khi đối mặt với làn sóng sát thủ tiếp theo, nàng xuống tay lại tàn nhẫn hơn một chút.
Chỉ khổ cho La Nhất Bảo, lần nào hắn cũng phải dọn dẹp hiện trường, trước đây Hồng Đậu chỉ phế võ công mấy người kia, hắn có thể dùng một chậu nước lạnh hắt tỉnh bọn họ, lại để bọn họ tự mình đi ra ngoài, nhưng hiện tại Hồng Đậu còn muốn đánh gãy chân người ta, vì thế La Nhất Bảo chỉ có thể lần lượt khiêng những người này ra ngoài, đã nhiều ngày nay lượng công việc quá lớn, hắn ngay cả thời gian thở ngắn than dài cũng không còn.
Mà hiện tại, Hồng Đậu đang giúp Ôn Diễn lau thân mình, nàng vừa cởi bỏ y phục của Ôn Diễn, vừa không khách khí nói: “Ôn Diễn, ta còn lâu mới tin ngươi sẽ cứ ngủ mãi như vậy. Đương nhiên, ngươi có thể cứ như vậy mà ngủ, nếu không chờ ngươi tỉnh lại, ta tuyệt đối sẽ hung hăng đánh ngươi một trận, trút hết bực tức trước đó của ta!”
Lời tuy tàn nhẫn, nhưng tay Hồng Đậu cầm khăn lông ấm chà lau ngực Ôn Diễn lại rất mềm nhẹ.
“Ôn Diễn à Ôn Diễn, ở bên ngươi lâu như vậy, ta cũng coi như có chút hiểu ngươi.” Hồng Đậu vươn một ngón tay, chọc chọc mặt Ôn Diễn. Hắn đã ngủ rồi, chỉ có thể bị động để người ta đùa giỡn, trong lúc nhất thời, nàng cũng cảm thấy như vậy vẫn rất thú vị. Nàng lẩm bẩm nói: “Tuy nói chính Du Tử Tức tung tin ngươi là Ôn tiên sinh ra ngoài, nhưng người giang hồ có thù oán với ngươi vậy mà lại đều nhân lúc ngươi mất đi năng lực