Người trên đường không giảm mà còn đông hơn.
Nam Quốc chỉ muốn mua mấy xâu kẹo hồ lô đưa cho đám bạn nhỏ mà thôi, cô bé thấy đại thúc bán kẹo hồ lô ở ngay cách đó không xa, nhưng cô bé lại bị dòng người xô đẩy, liền cách bán kẹo hồ lô đại thúc ngày càng xa, chờ đến khi hồi phục tinh thần, cô bé đã đứng ở một nơi xa lạ.
Nam Quốc trước kia đều là có nương hoặc La Nhất Bảo cùng đi mới có thể ra khỏi nhà, Hồng Đậu và Ôn Diễn đều không có tật xấu mù đường, cũng không biết cô bé kế thừa tật mù đường từ ai, tóm lại đối với loại chuyện nhớ đường này cô bé luôn luôn rất không thành thạo. Tự mình mò đường đi một lát, kết quả phát hiện mình càng chạy càng lạc đường, đôi mắt to linh động của Nam Quốc liền bắt đầu rơm rớm, cô bé vừa chậm rãi đi, vừa bẹp miệng gọi một tiếng: “Nương...”
Cũng không ai đáp lại cô bé.
Nam Quốc càng thêm uể oải, cảm giác bất an trong lòng cũng càng thêm mãnh liệt, cô bé hít hít cái mũi, nghe được tiếng gió thổi cây liễu, trên người cô bé cũng phủ xuống một bóng đen, trong lòng cô bé liền càng thêm sợ hãi.
“Nương...” Nam Quốc ngẩng đầu nhìn bóng cây, lại co rúm một chút, đứa trẻ còn chưa đầy sáu tuổi không thấy được mẫu thân mình sẽ luôn cảm thấy khủng hoảng.
Lúc này, một nam nhân đi ngang qua đã bước tới, “Cô bé, ngươi lạc đường sao?”
Nam Quốc rất muốn gật đầu, nhưng cô bé còn nhớ rõ, nương đã từng nói qua, không thể nói chuyện với người xa lạ, vì thế cô bé lắc đầu, xoay người muốn quay trở lại đường cũ.
Nhưng nam nhân kia đã lại đi tới, ngăn cản đường đi của cô bé, “Cô bé à, hiện tại trời tối đen như vậy, ta đưa ngươi đi tìm cha mẹ ngươi nhé, thế nào?”
Nam Quốc sợ hãi lui ra sau một bước, mím môi nhất định không chịu nói chuyện.
Nam nhân lấm la lấm lét này dường như đã mất kiên nhẫn, hắn nhìn trái nhìn phải, thấy không có ai, liền nhào về phía Nam Quốc.
Phản ứng của Nam Quốc vẫn xem