Nên làm thế nào để giải thích cho Ôn Diễn giống như một tờ giấy trắng về những chuyện… kỳ thật cũng không quá dư thừa giữa phu thê đây?
Hồng Đậu suy nghĩ một lát, vẫn lựa chọn từ bỏ, nàng tránh ra một bước, ngữ khí cũng không thân thiện: “Vào đi.”
Ôn Diễn hơi mỉm cười, ôm gối đầu liền đi vào, hắn đi đến mép giường, lại xoay người rũ mắt nhìn Hồng Đậu, dáng vẻ an tĩnh không nói một câu này, nhìn còn rất ngoan ngoãn.
Hồng Đậu hoài nghi nhìn hắn, không hiểu hắn có ý gì, liền bước đến hỏi: “Ngươi đứng bất động ở đó làm gì?”
“Nơi này chỉ có một cái giường.”
“Cho nên?”
Ôn Diễn nghĩ một chút, không rõ nói: “Có phải ta nên ngủ trên đất hay không?”
Hồng Đậu nghe vậy ngây người, nàng nhớ tới vào 5 năm trước, khi đó Ôn Diễn nói muốn cùng nàng ngủ chung một gian phòng, cũng sợ nàng không cao hứng, liền nói muốn ngủ dưới đất, khi đó Hồng Đậu vẫn mềm lòng.
Nàng lại ngẩng đầu nhìn Ôn Diễn, nhàn nhạt nói: “Ngươi đương nhiên phải ngủ dưới đất.”
Dứt lời, Hồng Đậu liền muốn nằm lên trên giường, nhưng lại nghe được Ôn Diễn sau lưng thấp giọng nói một câu, “Nhưng mà trên mặt đất rất lạnh...”
Động tác của Hồng Đậu khựng lại, liền làm bộ như không nghe thấy, nằm trên giường xốc chăn lên đưa lưng về phía hắn, nhưng chờ thêm một hồi lâu cũng không thấy có động tĩnh nào, nàng vẫn không nhịn được ngồi dậy, nhìn hắn vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích, “Hừ” một tiếng, nói: “Ngươi đi lên cho ta!”
Ôn Diễn cong môi mỉm cười, liền đặt gối đầu ngay ngắn, nằm ở mé ngoài giường.
Hồng Đậu dùng kiếm khí tắt đèn, vẫn nằm đưa lưng về phía nam nhân. Nàng nhắm mắt lại, nhưng không bao lâu sau, thân mình nàng lại bị một nam nhân ôm vào trong ngực.
Hồng Đậu đang muốn vung tay đập một cái, đã nghe được hắn thấp giọng nói bên tai, “Ta luôn cảm thấy... Ta muốn ôm nàng ngủ như vậy.”
Hồng Đậu hơi giật mình, trong chốc lát lại quên cả phản ứng.
Tay hắn vòng trên eo nàng lại nắm thật chặt, giọng khàn khàn hỏi: “Hồng Đậu... Chúng ta thật sự là phu thê sao?”
Hồng Đậu hơi trầm mặc trong chốc lát, “Vì sao hỏi điều