“Làm sao bây giờ đây?” Hắn một tay chống cằm, ngước mắt mang ý cười nhìn cô, càng tăng vẻ quyến rũ mê người, “Bởi vì tôi rất cần.”
Trong đôi mắt ôn nhu của hắn đều là cô, dù nói giống như đang nhìn một vật báu yếu ớt quý giá nhất trên thế gian cũng không quá.
Hồng Đậu không rõ tại sao trong lòng lại có một loại cảm giác mãnh liệt khác thường, mà đối với loại cảm giác không rõ này, không hiểu sao cô cũng thấy thấp thỏm lo âu, cô vô thức lui ra sau một bước, ánh mắt lại hoảng loạn.
Cô kinh hãi nói: “Chú... Tôi không thích chú.”
“Hồng Đậu không thích tôi, thì muốn thích ai đây?” Hắn mỉm cười nói: “Không phải trước kia Hồng Đậu đã nói à? Em thích nhất chính là tôi.”
“Đó là vì khi đó tôi còn nhỏ, tôi chỉ coi chú như thân nhân thân thiết nhất của tôi, ‘thích’ như lời tôi nói, căn bản không liên quan gì đến tình yêu nam nữ cả!”
“Tôi cũng không để bụng tình cảm của Hồng Đậu đối với tôi có phải tình yêu nam nữ hay không, tôi chỉ cần Hồng Đậu xác thực thích tôi là đủ rồi.” Hai mắt hắn híp lại, sung sướng phi thường, tựa như chỉ cần có Hồng Đậu ở bên cạnh, hắn vĩnh viễn đều có thể giữ tâm tình tốt như thế.
Tâm tình Hồng Đậu lại hoàn toàn không tốt, cô rốt cuộc lạnh mặt, “Tôi không biết chú có nguyện ý buông bỏ hứng thú đối với tôi hay không, nhưng tôi có thể nói rõ cho chú, tôi sẽ không kết hôn với chú.”
“Hồng Đậu còn chưa thích ai, phóng mắt nhìn lại, cũng chỉ có tôi mới là người được chọn tốt nhất, vì sao Hồng Đậu không muốn lựa chọn tôi?”
Hồng Đậu quyết đoán nói: “Tôi đã có người mình thích.”
“Vậy sao?” Hắn thoáng hiện ngoài ý muốn nói: “Tôi cũng chưa phát hiện Hồng Đậu từng có nhiều tiếp xúc với nam sinh nào, cho nên người Hồng Đậu thích, sẽ là người đàn ông anh tuấn tiêu sái, tài hoa xuất chúng thế nào đây?”
“Hắn không tính là đặc biệt đẹp.”
Hắn nghi hoặc, “Hửm?”
“Chỉ có thể nói khí chất của hắn cao hơn những người khác một bậc mà thôi.” Hồng Đậu nhắm mắt lại, trong lòng khẽ thở dài một tiếng,