“Khác biệt?” Hồng Đậu nghi vấn.
Thôi An nói: “Em trước kia, bất luận lúc nào cũng đều vui vẻ, dù có gặp khó khăn lớn, em cũng có thể nghĩ theo hướng lạc quan, nhưng mấy ngày qua, tuy rằng em vẫn sẽ cười, nhưng lại như đang cười cho có, trong lòng em dường như cất giấu rất nhiều rất nhiều chuyện. Những chuyện khiến em không vui này... có liên quan tới người chú kia của em sao?”
Thôi An là một nam sinh rất nhạy bén, ít nhất lời anh ta nói đều đúng cả.
“Bất luận em thay đổi vì chuyện gì, em nghĩ em đều không cần nói với anh.” Hồng Đậu đã muốn rời khỏi, nhưng Thôi An lại chắn trước mặt cô.
Thôi An vội vàng nói: “Hồng Đậu, người kia là người chú nuôi em lớn, hơn nữa anh có thể cảm giác được, ông ta cũng không phải một người tốt, em đừng nên vì ảo giác nhất thời của mình mà liền cảm thấy em đang thích ông ta.”
“Đàn anh Thôi ...” Hồng Đậu bất đắc dĩ nhìn anh ta, “Anh quản cũng không khỏi quá rộng rồi. Em không thích anh chính là không thích anh, đây cũng không phải vì bất cứ ai cả, mà quyết định bởi cảm giác của em đối với anh. Anh đã là sinh viên năm 4, tuổi cũng không còn nhỏ, không cần lãng phí thời gian vào em, tranh thủ đi chú ý mấy đàn em năm nhất mới tới không tốt à?”
Chuyện của cô và Ôn Diễn, còn phức tạp hơn trong tưởng tượng của bất cứ kẻ nào, tuyệt đối không phải điều mà người thường có thể sử dụng tư duy bình thường để đoán ra. Bất luận là xuyên qua thời không, hay thuốc trường sinh bất lão, đây đều là chuyện không thể tưởng tượng nổi.
“Nhưng Hồng Đậu...” Thôi An còn muốn nói gì, điện thoại của Hồng Đậu cũng đã vang lên, Thôi An liền thức thời ngậm miệng.
Hồng Đậu lấy di động ra, nhìn dãy số xa lạ, cô vẫn nhận cuộc gọi này. Đầu bên kia điện thoại là giọng nói xa lạ của một phụ nữ, “Xin hỏi cô có phải Ôn phu nhân, vợ của Ôn Diễn Ôn tiên sinh không?”
Xưng hô này khiến Hồng Đậu hơi sửng sốt, người bên kia đã lại nói tiếp: “Ôn tiên sinh bị suy tim hiện đang ở bệnh viện, cô có tiện tới thăm anh ấy không?”
“Anh ấy ở bệnh viện nào?