Thẩm Lạc Ngôn không thèm để ý chút nào đến bộ dáng hắc y nam nhân đang nổi giận đùng đùng, vẻ mặt vô cảm nói: “Ta chỉ thuật lại lời của Lý huynh một lần nữa mà thôi, còn thỉnh Lý huynh chớ nên hiểu lầm ta.”
“Thẩm Lạc Ngôn!” Nam nhân kia lớn tiếng nói: “Ngươi hôm nay đến đây chính là muốn chọc tức ta có phải không?”
Hắn nghiến răng nghiến lợi, trước kia cũng chưa thấy trang chủ Thẩm Gia Trang kiệm lời, đầu óc thiếu dây thần kinh này nói chuyện chọc giận người ta như vậy, thế nào mà hôm nay hắn nói chuyện liền tức chết người không đền mạng thế!?
Thẩm Lạc Ngôn nói: “Ngươi biết mục đích ta tới Vô Bạch thôn là vì cái gì, nhưng cửa ra của Vô Bạch thôn ba ngày mới mở một lần, ta nghĩ, Lý huynh sẽ không để ý tạm thời thu lưu chúng ta mấy ngày đâu.”
“Ta nói ta để ý liền hữu dụng sao!?”
“Lý huynh miệng dao găm tâm đậu hủ, ta hiểu rõ mà.” Thẩm Lạc Ngôn hờ hững nói: “Cho nên không cần Lý huynh nhiều lời, chúng ta mà mặt dày từ chối thì bất kính, tạm thời liền nhờ Lý huynh chiêu đãi mấy ngày vậy.”
Hắc y nam nhân khóe miệng giật giật, đã lâu không gặp, bản lĩnh nói chuyện của cái tên Thẩm Lạc Ngôn này thật ra càng ngày càng cao siêu, hắn lại liếc mắt nhìn nữ nhân duy nhất trong đám, cũng chính là Hồng Đậu, “Ta biết ngươi tới tìm người, thế nào, vị Phượng di nương này của ngươi đã được tìm về nhanh như vậy hả?”
Thẩm Lạc Ngôn tới tìm người Thiên Kim Các mua tin tức, điểm này hắn biết, chẳng qua hắn còn chưa từng nghe qua Thiên Kim Các có tặng kèm cả người phục vụ.
Ba chữ “Phượng di nương” này, Hồng Đậu cứng đờ cố kéo khóe miệng lên cười cười, Thẩm Lạc Ngôn lại nhăn mày một chút, “Lý huynh, vị này chính là phu nhân của ta.”
Phu nhân…… Vậy tức là không phải Phượng Khuynh Liên, mà là Phương Hồng Đậu.
Lý huynh kia liền xấu hổ cười cười giống y như Hồng Đậu, đại khái là cảm thấy chính mình nói lời không nên nói, việc này cũng không thể trách hắn, rốt cuộc thì chuyện giữa Thẩm Lạc Ngôn cùng Phượng Khuynh Liên kia hắn cũng biết, cho nên lúc này khi Thẩm Lạc Ngôn bị thương mà vẫn ra ngoài tìm người, hắn liền tự động cho rằng Thẩm Lạc Ngôn là tới tìm Phượng Khuynh Liên.
Thẩm Lạc Ngôn nhìn về phía Hồng Đậu, người khác đều đang cảm thấy xấu hổ, thần sắc của nàng thật ra lại không khác gì lúc trước, dường như không
hề để việc bản thân bị nhầm thành Phượng Khuynh Liên trong lòng, hắn trầm mặc trong chốc lát, nói với Hồng Đậu: “Vị Lý huynh này là bằng hữu của ta, ta có thể tới Vô Bạch thôn, cũng ít nhiều nhờ có hắn làm người tiếp dẫn.”
“Lý công tử…… Chào ngươi.” Hồng Đậu có lễ phép chào hỏi một tiếng, lại đứng im bên cạnh Thẩm Lạc Ngôn cụp mi rũ mắt, thoạt nhìn có vẻ nghe lời cực kỳ.
“Ta……” Hắc y nam nhân không được tự nhiên khụ khụ, “Ta là Lý Tùy Phong, phu nhân không cần đa lễ.”
Hóa ra nam nhân một thân hắc y, mặt có vết sẹo này chính là sát thủ cấp cao nhất của Bách Lý Lâu đã mai danh ẩn tích vài năm trước - Lý Tùy Phong, Bách Lý Lâu là tổ chức sát thủ mới nổi lên vài chục năm gần đây, chuyên nhận việc giết người, nghe đồn Lý Tùy Phong này tới vô ảnh đi vô tung, giống như gió vậy, chưa bao giờ từng thất thủ, chỉ là không biết vì sao, 5 năm trước trong một vụ làm ăn hắn lại giết người thất bại, lại càng không biết vì sao, hắn bỗng nhiên tuyên bố thoái ẩn, từ đây không hề hỏi đến chuyện giang hồ nữa, cũng không nhận vụ làm ăn nào cả.
Đương nhiên, Hồng Đậu biết rất ít chuyện giang hồ, liên quan đến cái gì mà vô cực lâu a, sát thủ a, nàng đều không rõ lắm.
Ánh mắt Lý Tùy Phong dừng trên người Du Tử Tức đang ngây ngốc, “Vị này là?”
Thẩm Lạc Ngôn nói: “Hắn là Du Tử Tức.”
“Du Tử Tức…… Tên này rất quen thuộc a……” Lý Tùy Phong khựng lại, sau đó liền cao giọng thốt lên, “Giáo chủ Ma giáo!?”
Thẩm Lạc Ngôn gật đầu.
Du Tử Tức nhíu mày, hắn kéo kéo tay Thẩm Lạc Ngôn đang cách mình gần nhất, “Cha, hắn nói chuyện thật lớn tiếng, Tiểu Du sợ……”
“Cha???” Lý Tùy Phong chỉ vào Thẩm Lạc Ngôn, trên mặt tràn đầy vẻ không thể tin tưởng.
Thẩm Lạc Ngôn vỗ vỗ đầu Du Tử Tức, “Ngoan, về sau nhớ gọi hắn là ca ca.”
Lý Tùy Phong kêu lên: “Thẩm Lạc Ngôn! Ngươi lại chiếm tiện nghi ta!”