Thẩm Lạc Ngôn xuất hiện, thành công khiến cho Hồng Đậu vẻ mặt mờ mịt, hai mắt mê mang.
“Phương Hồng Đậu, ngươi làm sao vậy?” Thẩm Lạc Ngôn lại hỏi một tiếng, thấy nàng so với bộ dáng lúc trước còn ngu si hơn, hắn nghĩ thầm, không phải là mấy ngày này nàng đã xảy ra chuyện gì đến nỗi biến thành ngu đi đấy chứ.
Một bên Lý Tùy Phong vẫn chưa thả lỏng cảnh giác, “Ngươi là Thẩm Lạc Ngôn thật?”
“Sao lại hỏi như vậy?” Thẩm Lạc Ngôn thông minh cỡ nào, hắn vừa nghe Lý Tùy Phong hỏi vậy, liền biết sự tình không thích hợp.
Lý Tùy Phong nhíu mày hỏi: “Chúng ta quen biết vào năm nào tháng nào?”
“15 tháng 7 bốn năm trước.”
“Không đúng…… Người kia nếu ngay cả chuyện ta đánh cuộc với Ôn tiên sinh cũng đều biết, có thể thấy được hắn đã điều tra rõ ràng hết thảy, biết cái ngày này cũng không phải không có khả năng……”
Lý Tùy Phong còn đang lẩm bẩm, Hồng Đậu lại đột nhiên duỗi tay quăng cho Thẩm Lạc Ngôn một cái tát, tiếng tát tai thanh thúy này, không chỉ làm Thẩm Lạc Ngôn nhất thời đầu óc choáng váng, ngay cả những người khác cũng bị dọa đến không dám động.
Một lát sau, có lẽ là đã định thần, đôi mắt Thẩm Lạc Ngôn khóa chặt Hồng Đậu, sắc mặt hắn lạnh đến đáng sợ, ngay cả thanh âm dường như cũng hỗn loạn lạnh đến xương, hắn gằn từng chữ một nói: “Phương, Hồng, Đậu!”
Hồng Đậu quay sang phía Lý Tùy Phong nhún nhún vai, “Thanh âm tức giận này, vừa nghe đã biết là chính quy, yên tâm đi, hắn không phải hàng nhái.”
Lý Tùy Phong giật giật khóe miệng, hắn quyết đoán thu hồi kiếm, cho dù Thẩm Lạc Ngôn trước mắt này có là giả đi chăng nữa, hắn tin chắc hiện giờ tính mạng Phương Hồng Đậu còn nguy hiểm hơn.
Nhưng Hồng Đậu dĩ nhiên có phương pháp giữ mệnh rồi.
Thẩm Lạc Ngôn còn đang nổi giận, Hồng Đậu lại bỗng nhiên bùm một tiếng quỳ trên mặt đất, ôm chặt lấy đùi Thẩm Lạc Ngôn kêu khóc nói: “Trang chủ đại nhân! Ngươi rốt cuộc cũng tới tìm ta! Ngươi không biết mấy ngày qua ta thống khổ biết bao nhiêu đâu! Có bọn buôn người muốn bán ta, còn có một kẻ cuồng vẽ tranh muốn móc mắt ta! Lại còn có có một tên gia hỏa không biết là ai giả làm bộ dáng của ngươi nữa, lừa ta đến vài ngày! Ta đây cũng là sợ
lại bị lừa, mới bất đắc dĩ làm hạ sách này a!”
Tiếng khóc này của Hồng Đậu thật sự có thể nói là kinh thiên địa quỷ thần khiếp, người nghe thương tâm, người thấy rơi lệ, một phen nước mũi một phen nước mắt đều bôi hết lên người Thẩm Lạc Ngôn, Thẩm Lạc Ngôn mày nhảy dựng, nhưng Hồng Đậu nữ nhân này lực tay lại mạnh đến ngoài dự đoán, hắn thế nào cũng bỏ không ra.
Lại nhìn Lý Tùy Phong, hắn sớm đã đối với Hồng Đậu cái nữ nhân không biết xấu hổ này xem thế là đủ rồi.
“Còn ra thể thống gì?” Thẩm Lạc Ngôn vẫn là lần đầu tiên bị một người ôm đùi đến không biết xấu hổ như vậy, hắn vẻ mặt không được tự nhiên, càng giống như ngượng ngùng, “Phương Hồng Đậu, buông tay!”
“Không buông!” Hồng Đậu khóc lóc nói: “Ta là một nữ lưu yếu đuối, mấy ngày này đều bị làm cho sợ hãi, rất nhiều lần đều một chân bước vào quỷ môn quan, tưởng tượng đến Thẩm Gia Trang chúng ta, nghĩ đến tiểu Thức Bạch, còn có nghĩ đến Đại Hoàng, một chân bước vào ta lại cố sức mà đạp ra! Trang chủ à, lòng ta khổ quá!”
Nhìn không ra trong lòng nàng có phải khổ hay không, chẳng qua bề ngoài nàng biểu hiện đến là đủ khổ.
Thẩm Lạc Ngôn từ bỏ giãy giụa, hắn mặt không biểu cảm nhìn nàng, lại lãnh đạm nói: “Chuyện ngươi đánh ta một cái tát, ta sẽ không trách phạt ngươi.”
“Thật, thật sự?” Nàng khóc sướt mướt ngẩng đầu.
Thấy nàng khóc đến không còn hình tượng, Thẩm Lạc Ngôn trong lòng càng bất đắc dĩ, “Thật sự.”
“Trang chủ đại nhân thật là đại nhân có đại lượng.” Hồng Đậu một phen đứng lên, vỗ vỗ bụi trên váy, lại xoa xoa đôi mắt, trong chớp mắt liền giống như không có việc gì mà cười toét miệng.
Trở mặt so với lật sách còn nhanh hơn, e là cũng chỉ có một mình Phương Hồng Đậu.