Gạt nhẹ cái tay người đang ôm mình ra, Nhàn Vũ nhận kí ức của nguyên thân thì đây là một trong những nữ nhân được vị nữ hoàng nguyên chủ này yêu thương nhất, Quỳnh Nha.
Cô ta được nữ hoàng đặc cách cho có thể tiến đến tẩm cung này lúc nào cũng được nên giờ này gặp cô ấy cũng không có việc gì là lạ.
Nhàn Vũ thấy hơi khó chịu, muốn trêu ghẹo nữ nhân này nhưng cố kiềm lại, nhẹ nhàng nhắc nhở:
\- Nha Nha. Em đừng quậy nữa, để ta đi lên triều đã không thì mấy vị quan kia bảo ta là hôn quân mất.
\- Vâng. Vậy ngài đi cẩn thận, ta về cung chờ ngài.
Nói xong, Quỳnh Nha nhẹ nhàng đi về cung của mình. Trước khi đi còn bắn cái mị nhãn khiến Nhàn Vũ trong lòng suýt sụp đổ.
Nhàn Vũ đang không biết có phải vị nguyên chủ này cho đám nữ nhân trong hậu cung kia uống bùa mê thuốc lú gì nữa mà đáng lẽ ra đám nữ nhân này phải mạnh mẽ như đám người ngoài kia lại ngoan ngoãn hiền thục như vậy nữa chứ, giống hệt nữ nhân ở thế giới thường. Quá mãnh đi nha.
Trấn tĩnh lại một lúc, điều chỉnh tâm trạng của mình, Nhàn Vũ lúc này mới thong thả đi đến buổi trầu sáng.
Ngồi vào ghế vàng, Nhàn Vũ điềm tĩnh nhìn xuống, các triều thần vội vàng quỳ xuống xụp một cái rồi đồng thanh vang lên:
\- Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.
\- Chúng ái khanh bình thân.
Nhàn Vũ lên tiếng đáp lại rồi đưa mắt về phía nữ quan\* cạch mình. Nữ quan đứng cạnh đó hiểu ý liền lên tiếng:
\- Có việc bẩm báo, vô sự bãi triều.
Giọng nói vang vọng cả triều đình, một nữ nhân bước ra khỏi hàng, cô ta nói:
\- Bệ hạ. Thần có việc cần bẩm báo.
\- Chu ái khanh có gì mau nói.
" Thưa bệ hạ. Hạ quan mong ngài có thể nạp phượng quân đừng để chỗ đó nữa cũng như khai chi tán diệp. Đừng trầm mê nữ sắc nữa bệ hạ.
Ở thế giới này, nữ nhân tuy mạnh mẽ uy nghiêm đứng đầu đất nước nhưng tất nhiên vẫn mang thai chín tháng mười ngày, chịu sự đau đớn mới sinh được con ra.
Những người có nội lực thâm hậu liền có thể tự giảm bớt đau đớn cho chính mình. Thường thì ở trong hay ngoài cung chỉ có một phu quân cùng với vài lang quân khác mới được giúp nữ nhân trong nhà thụ thai.
Còn nam sủng chỉ để chơi đùa, trêu ghẹo mà thôi. Chỉ nhìn chứ không chạm đến. Những nam nhân có bệnh liền bị cách ly cũng có một vài tiểu quán quan để nữ nhân vào để giải trí.
Chả nói gì đến vị nữ hoàng thích nữ nhân này. Ở nơi này cũng có chấp nhận tình yêu giữa nữ và nữ cũng khá là công khai. Nhưng nếu muốn duy trì gia tộc liền phải tuyển một người nam nhân để có thể thụ thai và tất nhiên cần có sự đồng ý của người nữ chủ nhân còn lại trong gia đình.
Nên ở đây dù nữ hoàng có muốn có nhiều nữ nhân đến đâu cũng được nhưng vẫn phải cơ phượng quân là nam. Còn phải có con cái.
Nghĩ đến cái vấn đề chết dẫm này, Nhàn Vũ chịu thôi. Phượng quân của cô tất nhiên là tiểu phu quân nhưng còn vấn đề con cái thì.....cô không thể sinh con ở những vị diện được vì đó là tai họa vô cùng lớn.
Đứa trẻ nhất định sẽ bị thiên đạo nhắm đến và coi như thứ cần bị tiêu diệt vì vốn cô và tiểu phu quân không phải linh hồn ở thế giới này. Sinh ra tất nhiên đứa trẻ cũng sẽ là người một nơi khác.
Thật phức tạp.
" Bạch Miên. Có cách nào tôi có thể có con ở đây được không? " Nhàn Vũ có chút chán nản hỏi.
"Không thể được. Nếu cô thật muốn thì có thể nhận nuôi nha. Không thì truyền ngôi đi. Có thiếu gì cách đâu."
\- Chắc cũng chỉ có cách đó thôi.
Lảm nhảm trong đầu với Bạch Miên rồi đưa ra quyết định cuối cùng, Nhàn Vũ ngoài mặt bình bình đạm đạm nói:
\- Trẫm còn trẻ thế này chưa có ý định sinh người kế thừa. Chẳng lẽ ngươi có ý định tạo phản chăng?
Nhàn Vũ nhàn nhạt đưa mắt nhìn xuống. Trong lời nói hàm ý rõ ràng.
Chu tướng quân run rẩy, mặt trắng bệch, quỳ xuống, khấu đầu nói:
\- Thần không có ý đó. Xin nữ hoàng phân minh.
Giọng nói sợ sệt, vị nữ hoàng này tuyệt đối không phải dạng vừa. Nếu không thì từ lúc trước khi lên ngôi đã không có giao thiệp rộng gần như hết cả triều đình.
Đến khi làm vương thì liền đuổi hết đám tham ô lợi nhuận ngay. Ai trong triều mà chả có quỹ riêng, ai mà chẳng phải là người tham lam.