Ra khỏi căn nhà đó, cô liền gọi một cuộc điện thoại. Chẳng bao lâu, có một chiếc xe màu đen đến trước cổng nhà, cô đi lên rồi bảo người lái xe đưa đến Lâm gia. Cô vừa được người hầu đưa vào nhà thì một bóng người chạy ngay đến ôm cô, nếu không nhìn rõ là ai đến thì theo phản xạ chắc chắn cô sẽ quật ngã. Ánh Minh không hề hay biết mình suýt bị ăn đau vẫn nhõng nhẽo bám lấy cô nói:
\- Sao vợ lâu đến thế? Gần tối rồi đó\.
Cậu như một góa phụ bị chồng bỏ rơi mà kể lể, cái này khiến cho Nhàn Vũ cũng buồn cười, cô xoa đầu rồi ôm lấy cậu nói:
\- Lâu vậy thật sao? Chúng ta mới tách xa hôm qua mà\.
\- Không có vợ không ngủ được\. Không thấy vợ thì thấy thời gian trôi lâu lắm\.
Cậu như kẹo mạch nha dứt mãi không ra khiến cô chỉ đành phải dỗ ngọt. Cô giải thích mãi mới được "tha thứ" rồi hứa sẽ đưa cậu về bên mình mới làm cậu vui lên được. Cô vẫn luôn thực sự thắc mắc cậu thực sự có trí thức năm tuổi thật hay không.
Bao nhiêu lần thử vẫn có kết quả như nhau nhưng cô vẫn có chút không tin. Còn nếu không là do cậu quá thông minh tự nhập vào vai diễn vẹn toàn như diễn viên. Đối với diễn viên khi đó đóng phim thì là tốt nhưng để thoát ra thì hơi rắc rối.
Nhưng theo lời của Cốc phu nhân nói Lâm Ánh Minh này thông minh từ bé thì cũng vẫn có khả năng. Cậu chỉ là không muốn thoát ra hoặc khó thoát khỏi vai diễn thì có thể chữa được bằng cách đem lại tình thương cùng ấm áp mà cậu mong muốn đồng thời chữa bằng trị liệu lâu dài.
Cô vừa "gỡ" được "cục kẹo" Ánh Minh ra thì thấy Lâm lão gia cùng vị Lâm phu nhân đi từ trên thư phòng xuống liền chào hỏi:
\- Lâm gia chủ\.
Tuy được coi là "cáo già" trên thương trường cùng kẻ phụ tình nhưng vẫn phải giữ lấy danh dự bên ngoài nên:
\- Ha ha\, có gì mà con phải khách sáo thế? Dù sao cũng thành người một nhà\, gọi ta bằng cha xem nào\.
\- Cha\.
\- Con dâu ngoan\, mong con sau này chăm sóc cho Ánh Minh nhiều hơn\.
Lâm lão gia cười sang sảng nhưng vị Lâm phu nhân nào đó thì đen mặt nhưng vẫn cố gắng gượng cười chúc phúc.
\- Mong con chiếu cố Ánh Minh nhiều hơn nhé\. Mong con giúp thằng bé trở lại bình thường\.
\- Tất nhiên rồi mẹ\. Con sẽ giúp anh ấy rồi\. Thôi con xin phép ba mẹ đưa anh ấy lên phòng rồi về ạ\.
\- Ừm\. Con đi đi\.
Nhàn Vũ dẫn Ánh Minh lên phòng trên, khi đi qua Lâm phu nhân - Bạch La để lại một câu:
\- Bà đừng có hòng hại ai trong cái nhà này nữa\. Bà sẽ bị lật tẩy thôi\. Hai đứa con kia cũng đâu phải của ông ta đúng không?
Nghe xong, Bạch La lúc đầu thì thấy rét run