Khi Dạ Ảnh bôi thuốc cho Nhàn Vũ thì cô thấy rất thoải mái vừa vì tác dụng của thuốc cùng vì sự nhẹ nhàng của anh. Trong khi đó, Bạch Miên đang bị "hành hạ" bởi tâm trí của Nhàn Vũ:
\- Ngươi cho ta xem cảnh đánh nhau của Dạ Ảnh mau lên.
\- Kí chủ à, cô không nên xem đâu.
\- Không nói nhiều, mau lên.
\- Cô thực sự sẽ không thích nó đâu.
Nói thế nào Nhàn Vũ cũng không chịu nghe. Bạch Miên khóc ròng mở lên cho Nhàn Vũ xem lại.
....
Quả nhiên sau khi xem xong, Nhàn Vũ đen xì mặt dọa Bạch Miên một trận. Cậu run run trốn đi, đẩy tinh thần của Nhàn Vũ về thân xác.
Nhàn Vũ tỉnh lại, ngoài trời cũng đã đến tầm chiều , thấy toàn người có chút đau nhức nhưng không đến nỗi quá. Thấy một giọng nói vui mừng kêu lên:
\- Tiểu Vũ em tỉnh rồi.
Dạ Ảnh nhìn cô dịu hiền như không có gì. Nhưng cô biết vết thương trên người anh. Cô kéo cánh tay anh ra.
Dạ Ảnh luống cuống giấu vết thương đi. Nhàn Vũ kéo mạnh hơn, trầm giọng:
\- Đưa cánh tay của anh cho em xem.
\- Không...anh không sao đâu.
\- Thật không?
\- Thật...thật mà.
\- Dạ Ảnh. Khi anh nói dối thường không nhìn thẳng vào mắt em. Chứ đừng nói chúng ta có khế ước đồng sinh. Mau đưa ra đây.
Dạ Ảnh nghĩ đến đó. Lại nghĩ đến sự đau đớn khi cô bị thương. Nhìn mặt cô tái nhợt, sau khi nói lại ho khụ khụ thì anh không đành lòng nhìn.
Dạ Ảnh giơ tay ra. Vết thương chỉ được buộc lại sơ sài. Cô điều lại khí trong cơ thể, ổn định lại vết thương.
\- Đưa lọ kim sang dược mà em đưa cho anh đây.
Dạ Ảnh ngoan ngoãn lấy nó ra đưa cho cô. Chiếc lọ dùng tầm khoảng một phần năm. Tuy cô dùng có chút tiết kiệm nhưng Dạ Ảnh lo cho cô nên dùng cũng hơi nhiều.
Thở dài, cô lấy một phần ra bôi lên vết thương của anh. Vết thương trông hơi sâu nên có chút đáng sợ. Dạ Ảnh lúc đầu động vào có chút đau nên toát ra mồ hôi lạnh.
Nhàn Vũ thấy thế lại nhẹ nhàng hơn một tí \( hai anh chị giống nhau nhỉ\). Sau thấy sự mát lạnh từ chỗ thuốc làm dịu vết thương.
Sau khi bôi xong thuốc, Nhàn Vũ thấy mình sắp hết cả khí lực. Cô cất lại thuốc vào không gian của mình rồi tu luyện để hồi phục.
Dạ Ảnh thấy có chút nhàm chán nên cũng tu luyện hồi phục.
Hai người phải đến tầm tối đêm mới dừng lại. Nhàn Vũ mở mắt ra nhìn Dạ Ảnh. Trong lòng vẫn còn dư chút nóng nảy muốn đánh ngươi.
Dạ Ảnh thấy ánh nhìn chằm chằm của Nhàn Vũ thì chậm rãi tỉnh lại. Đối diện là ánh mắt có chút giá rét của cô. Nhàn Vũ thở dài nói:
\- Lần sau không được giấu em nữa nghe chưa?
\- Tại anh