Bỗng nhiên, Thiên hoàng nôn ra máu. Thái tử chạy đến, đỡ lấy ông ta kêu to:
\- Phụ hoàng!!!!
\- Thiên hoàng!!! Ngươi đâu, mau bắt lấy nữ nhân này cho ta.
Một vị thần thấy vậy liền không có ý tốt kêu người bắt Nhàn Vũ lại. Cô cũng không hốt hoảng, bình tĩnh nhìn xung quanh, cười mỉm nói:
\- Đố các ngươi bắt được ta đó. Với lại nhìn xem hắn nôn ra cái gì đã chứ.
Nhàn Vũ chỉ vào bãi máu đấy, đám thần tiên kia nghi ngờ nhìn lại. Bãi máu đó....chuyển thành màu đen rồi!!!!
Cả đám thần tiên kia không dám làm gì cô nữa. Nhìn vào bãi máu mà thấy lạnh run cả người.
Thiên hoàng trên giường kia cũng chuyển biến sắc mặt tốt hơn một chút, rồi lại ngất đi. Thái tử nhìn cô đầy đề phòng cùng dò xét.
\- Như đã nói. Ta làm được. Còn mẫu hậu của ngươi nữa đó. Có cần ta cứu không.
\- Tất nhiên là cần.
\- Vậy như đã nói. Khi ta cứu xong hai người họ thì chức Thiên hoàng là của hắn. Với lại không phải lo. Chức tước như cũ, ta chỉ cần hắn làm Thiên hoàng đến khi nào bắt được lão già kia thôi.
Lão già ở đây không ai khác Nguyệt Phá thần tiên.
\- À. Với lại có ai nhớ đến cuộc thảm sát mười năm trước của Quý gia mười năm trước không? Là gia tộc sở hữu băng huyết mạch đó.
Các vị thần thay đổi sắc mặt, cả khuôn mặt tái đi, run rẩy hỏi lại:
\- Ngươi....ngươi liên quan gì..... chuyện đó.
\- Chỉ cần trả lời thôi.
Nhàn Vũ như không quan tâm nói. Một lão giả đứng ra xem xét cô rồi thở dài hỏi lại:
\- Ngươi..... có phải huyết mạch cuối cùng của Quý gia không ?
\- Ồ. Không ngờ có người nhận ra đó nha. Đúng vậy.
Cả đám người kia sợ hãi, chỉ vào