Ta gập quyển sách lại, bản thân vẫn lạnh nhạt ngồi yên tại chỗ, lòng thầm nghĩ mấy người thị vệ canh gác này nên được rèn luyện lại một lượt.
Đột nhiên, một bóng đen nhanh như chớp lao về phía ta, thoáng cái cần cổ ta đã bị một bàn tay to lớn thô ráp bóp chặt. Ta nhíu mày, cười cười nhìn tên công khốn nạn đang giận đến vặn vẹo cả khuôn mặt tuấn tú trước mắt, cảm nhận giọng nói của bản thân có chút khó khăn: "Tướng quân...đang làm cái gì vậy? Quân tử động khẩu bất động thủ, ta còn là nữ nhân đấy!"
"Ngươi tại sao lại ở đây?" Bách Lí Dật vô cùng mất kiên nhẫn, vẻ mặt âm trầm nhiễm lên sát khí lặp lại câu hỏi với ta.
Ta cười khẽ một tiếng, nhưng trong mắt không hề có ý cười nào, nhạt nhẽo trả lời hắn: "Tại sao ta lại ở đây sao? Bởi vì ta là tam Hoàng tử phi, là thê tử danh chính ngôn thuận của Mặc Triêu Ngân."
Hài lòng nhìn vẻ mặt hòa cùng bóng đêm của Bách Lí Dật, ta nhàn nhã mỉa mai: "Trái lại là Bách Lí tướng quân, ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta. Nửa đêm nửa hôm, một tướng quân như ngươi tại sao lại trèo cửa sổ tới đây, lại còn ăn mặc thành như vậy? Ngươi có ý đồ gì?"
Trong kịch tình, bây giờ hẳn phải là Mặc Triêu Ngân sau khi thương thảo xong chính vụ sẽ lén lút chạy tới khách điếm nhìn lén Bách Lí Dật mới đúng, kịch tình sủng công sao lại bết đát thế này? Ta vô tội cảm thán.
Bách Lí Dật lạnh lùng nhìn ta, ánh mắt giống như nhìn một thứ rất ghê tởm bẩn thỉu vậy, cũng không thèm kéo khăn che mặt xuống, hắn trừng mắt, sát khí cuồn cuộn không suy giảm, quát lớn: "Tiện nhân!"
Ta cũng không tỏ vẻ tức giận, chỉ cười cười nhẹ giọng: "Cái gì cái gì? Bách Lí Tướng quân đang khen ngợi bản cung là người có cuộc sống thuận tiện vì lấy được một phu quân tốt sao?"
"Câm miệng!" Bách Lí Dật gằn lên với ta, nắm tay đang bóp cổ ta siết chặt lại. "Ngươi là đồ tiện nhân không biết liêm sỉ!"
Cảm thấy cổ bị siết chặt hơn, ta hơi nhíu mày, hơi thở trở nên nặng nề, nhưng nụ cười vẫn không suy đổi: "Quá khen! Quá khen! Vậy có thể để đồ tiện nhân không biết xấu hổ này gọi người đến hay không?"
Bách Lí Dật bị lời này của ta làm cho hơi kinh ngạc, lực đạo trên tay nới lỏng chút ít, nhưng rất nhanh khôi phục như cũ, hắn nhìn ta nở nụ cười trào phúng: "Ngươi đúng là một nữ nhân ngu ngốc. Gọi người vào đây khác nào cho cả thiên hạ biết ngươi tư thông với nam nhân, không tuân nữ tắc?"
Ta nghe xong ra vẻ sợ hãi, thấy vẻ mặt đắc ý của tên tra công kia, nói lời hoảng hốt: "Nhưng mà tiện nhân không biết xấu hổ ta đây lúc chết còn kéo theo tiền đồ, tương lai và tính mạng của Bách Lí tướng quân, quả thật là một cái chết đầy vinh dự."
Gọi người đến đây, không chỉ có ta bị thiệt thôi đâu!
"Tiện nhân, ngươi cho rằng ta không dám gϊếŧ ngươi sao?" Hai mắt Bách Lí Dật hằn lên tơ máu, gầm lên với ta, bàn tay siết cổ ta gia tăng thêm lực đạo, mạnh đến nỗi ta tưởng bản thân bị bóp đến lồi cả hai con mắt ra ngoài rồi chứ.
Ta cố gắng giữ lấy một chút âm thanh nơi cuống họng, ánh mắt nhìn ra phía sau Bách Lí Dật, khó nhọc lên tiếng: "Triêu Ngân...v...về...rồi...sao?"
Giọng nói ta rất nhỏ, nhưng hiển nhiên cũng được kẻ có võ công cùng nội lực nghe thấy, hắn lập tức xoay đầu, lực tay nới lỏng không ít. Ta nhân lúc hắn ta không đề phòng, nhanh chóng rút cây trâm trên đầu dứt khoát đâm xuống bàn tay đang bóp cổ mình của hắn.
Bách Lí Dật vẫn giữ nguyên bàn tay bóp cổ ta không suy chuyển, mặc cho ta dằn mạnh cây trâm xuyên xuống lòng bàn tay hắn, máu chảy ra thành dòng, vương vãi xuống nền đất tạo thành những vũng nhỏ tanh tưởi chết chóc. Ánh mắt kẻ trước mặt nhìn chằm chằm vào ta, phẫn nộ và hung tàn như muốn xé nát ta thành từng mảnh vụn.
Phải, ta lừa hắn, Mặc Triêu Ngân đã về đâu chứ?
Hắn dám gϊếŧ ta không? Hắn dám! Hắn thậm chí còn dám gϊếŧ rồi phi tang xác, dàn dựng một vụ mất tích như đã làm với một cung nữ trong nguyên tác mà không bị ai phát hiện. Ta không sợ sao? Ta sợ, nhưng trước khi chết chuột cùng đường quay lại cắn mèo, chó cùng rứt giậu, ta là con người cũng không phải là ngoại lệ.
Dù sao cũng đã kết thù từ lâu, cứ vậy mà kết thôi!
Vấn đề là tên thụ này, giờ này còn chưa về, không phải chạy đến khách điếm như nguyên tác rồi chứ? Ta cũng không thể ngồi chờ tên tra công kia bóp chết mình được, đành phải hạ thủ trước một bước, ai ngờ được định lực của kẻ này thật không tầm thường.
Đang là lúc ta tưởng mình sắp chết, trong đầu không ngừng nhẩm mấy bài kinh siêu thoát của các tôn giáo khác nhau cho bản thân, thì không hiểu tên tra công bị chập mạch ở đâu, đột ngột đẩy ta ra phía xa.
Ngay lúc này, cửa phòng "kẹt" một tiếng mở ra, nam nhân mặc áo lông tuyết hồ, tuấn nhã động lòng người bước vào, vẻ mặt phong trần mệt mỏi còn chưa tan đã khuyến mãi thêm vẻ kinh hoàng khi chứng kiến khung cảnh trước mắt.
Trong phòng, Bách Lí Dật đã thu lại vẻ mặt cuồng nộ, sắc mặt trắng bệch ôm lấy vết thương đầy máu, khăn che mặt đã rơi từ lúc nào không biết, trông như một hiệp khách sa cơ. Ở khoảng cách không xa, ta đầu tóc có điểm hỗn loạn nhưng dáng đứng vững vàng, trên tay còn lăm lăm một cây trâm nhuốm máu.
Ta nhất thời kịp nhận thức...Bách Lí Dật ngươi được lắm! Sao lại từ vở kịch tra công ngược thụ chuyển thành bạch liên bông tranh giành tình nhân rồi?!
Mẹ nó, ta nghi ngờ tác giả đẩy chậm tình tiết tên thụ kia trở về, để rồi chậu máu chó này toàn bộ đều hắt lên người ta.
Ta ngoài mặt không tỏ ra hốt hoảng, nhưng kì thật trong lòng đã gấp đến độ không thở nổi. Lại nhìn đến Bách Lí Dật đã tính toán xong xuôi, đáy lòng lại càng lạnh lẽo.
Trong trường hợp này, ta có lẽ là người bị ngược đi!
Ta ngoảnh sang nhìn chằm chằm Mặc Triêu Ngân ở ngoài cửa, nhìn thấy vẻ mặt hắn từ kinh ngạc đến bàng hoàng, thất vọng, cuối cùng là điềm tĩnh.
Phải, là điềm tĩnh, cực
kì điềm tĩnh! Vì vậy thâm tâm ta càng lạnh lẽo hơn.
Mặc Triêu Ngân di động bước chân, hắn đi lướt qua ta, đi đến bên cạnh Bách Lí Dật đúng như dự đoán, khiến cảm xúc của ta chìm xuống, còn tên tra công kia lại thoáng qua một tia đắc ý, rất nhanh liền thu liễm lại.
Giữa lúc ta đang không còn chút ít hi vọng gì, phía trước lại vang lên một tiếng "bốp" giòn giã. Ta kinh ngạc ngẩng đầu lên, đã thấy cả khuôn mặt của Bách Lí Dật bị đánh cho lệch đi, khóe môi rướm máu, trên mặt dần hiện ra vết xanh tím khó coi, cảm xúc trong mắt hắn ta nhất thời dại đi.
"Cút!" Nắm tay của Mặc Triêu Ngân vẫn còn siết chặt, gằn giọng gầm lên với tra công.
Bách Lí Dật ngẩng đầu, không thể tin được nhìn tiểu thụ, mãi một lúc lâu sau mới tức giận bùng phát: "Ngươi nói cái gì?!"
"Cút!" Mặc Triêu Ngân không kiên nhẫn lặp lại, nắm tay siết càng chặt hơn.
"Ha ha ha!" Bách Lí Dật bỗng nhiên cười như điên dại, hai mắt hằn tia máu nhìn Mặc Triêu Ngân, bàn tay không bị thương lại chỉ về phía ta, gằn giọng: "Ngươi lại vì một ả tiện nhân...đánh ta?"
"Bách Lí Dật!" Mặc Triêu Ngân bất chợt quát lên."Ngươi cút đi cho ta!"
Ta còn bị hành động này của tên thụ kia làm cho kinh ngạc, huống hồ là tên tra công kia? Bách Lí Dật mất một lúc lâu mới kéo được hồn về, thê lương lẩm nhẩm hai chữ "được lắm", "tốt lắm", cũng để mặc bàn tay bị đâm, loạng choạng bước đến bên cửa sổ, bước lên trên thành cửa rồi dùng khinh công lao đi, trước khi đi còn cười mỉa để lại một câu:
"Mặc Triêu Ngân, ngươi đừng quên, chính ngươi là người nói thích ta. Nhưng ta, sẽ không bao giờ thích ngươi! Bách Lí Dật ta, ghê tởm ngươi đến tận xương tủy!"
Dưới ánh nến yếu ớt, dù đã mặc rất nhiều lớp y phục, nhưng tại sao vẫn khiến ta thấy được bóng dáng đơn bạc thê lương của Mặc Triêu Ngân run lên nhè nhẹ, nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường như cũ. Đợi Bách Lí Dật đi hẳn, hắn im lặng ngồi xuống ghế, an tĩnh như một bức tượng.
Ta cũng im lặng, tự hiểu rằng lúc này tiểu thụ đang rất tổn thương, vì vậy yên tĩnh bước ra ngoài gọi cung nhân chuẩn bị nước tắm rửa cho hắn.
"Đừng đi nữa." Giọng nói trầm thấp của Mặc Triêu Ngân truyền đến. "Bọn họ đã bị hắn đánh ngất cả rồi."
Ta đương nhiên hiểu "hắn" ở đây là ai, thầm cảm thấy kinh dị vì võ công xuất quỷ nhập thần của kẻ kia.
"Lại đây." Mặc Triêu Ngân ôn hòa nói với ta, nhưng lời nói lại không cho phép cự tuyệt.
Ta cũng không có ý kiến, bước đi đến bên cạnh hắn, chỉ đứng vậy, cũng không tự tiện ngồi xuống nữa. Đối với Mặc Triêu Ngân bây giờ, ta vừa thấy tội lỗi, vừa thương xót, vừa kinh ngạc.
Bỗng, một bàn tay với những ngón thon dài lành lạnh khẽ chạm lên cổ ta, xoa dịu vết bầm trên cổ, khiến ta cảm thấy vô cùng dễ chịu.
"Nàng tự vệ."
Ta sửng sốt nhìn Mặc Triêu Ngân, ngoài ý muốn thấy vẻ mặt hắn rất chuyên chú dịu dàng. "Mắt ta không mù."
Lòng ta vốn như mặt hồ tĩnh lặng, bất chợt bị một viên đá ném xuống, từng đợt sóng theo đó tản ra, lan tỏa tới tận mọi ngóc ngách trong cơ thể. Hắn không hiểu thành ta muốn gϊếŧ Bách Lí Dật. Đây là cái gì? Tin tưởng sao?
Hình như, ta còn cảm nhận được một cảm xúc gì đó. Một cảm xúc khác biệt mà ta chưa từng cảm nhận, cũng không biết tên gọi của nó là gì.
Trong lúc ta đang suy nghĩ, Mặc Triêu Ngân đã lấy trong tay áo ra cao trị thương, nhẹ nhàng thoa lên cổ ta, sau đó kéo ta đến bên giường, bản thân hắn còn chưa tắm rửa qua đã cởi hết ngoại bào chỉ còn chừa lại trung y, cả người mệt mỏi nằm xuống giường, nhẹ nhàng nói một câu "nên đi ngủ rồi", rất nhanh chỉ một lát đã nhắm nghiền hai mắt, hơi thở đều đều.
Ta nhìn vẻ mặt hắn say ngủ mà mày vẫn nhíu chặt, nhớ tới những lời Bách Lí Dật nói trước lúc đi. Đúng là rất tàn nhẫn, chắc hẳn tên thụ kia đã bị đâm rất đau.
Ta suy nghĩ, lần sau ngược công có cách nào không khiến tiểu thụ cũng bị ngược hay không?
Nghĩ nghĩ, rốt cuộc vẫn không nghĩ ra, ta chán nản lên giường đi ngủ. Bởi vì ở đây không có nhuyễn tháp, ta và Mặc Triêu Ngân phải chung một chiếc giường. Ta thả màn, chèn một cái gối ôm giữa mình và tiểu thụ, dém lại chăn cho hắn, sau đó mới thổi tắt nến, an tĩnh nằm xuống.
Con đường ta ngược tra công và bẻ tiểu thụ không biết sẽ ngắn hay dài, nhưng những lúc hãm hại bẩn thỉu là không thể tránh khỏi. Nhất là đối với một nữ nhân như ta, nhất định sẽ có ngày phải làm kẻ tiểu nhân ích kỷ, không tiếc hi sinh bất cứ thứ gì để hoàn thành nhiệm vụ.
Ta cũng không muốn suy nghĩ thêm nữa, nhìn đỉnh màn một lúc lâu rồi nhắm mắt lại, thế giới bắt đầu chìm vào bóng đêm tĩnh mịch.