Hôm nay, như mọi ngày ta lại đến y xá tiếp tục công tác vệ sinh chỗ ở với thù lao là danh tiếng của Mặc Triêu Ngân, nhưng không ngờ lại xảy ra một chuyện ngoài ý muốn.
Miếng vải đen vừa được gỡ xuống, ta đã thấy mình toàn thân ướt sũng, vì vậy lập tức trừng mắt nhìn kẻ đang cuồng ngạo trước mắt. Ta biết ngay mà, mọi chuyện đâu có cho qua dễ dàng như vậy?
Chuyện là thế này, hôm nay sau khi làm xong công việc, ta vì cái bàng quang biểu tình nên mới bảo cung nhân cách xa để bản thân một mình tới nhà xí, ai ngờ vừa mới bước ra khỏi cửa nhà xí đã bị kẻ nào đó phục kích từ phía sau, cuối cùng là thấy cả một bầu trời đầy sao hiện ra rồi vụt tắt.
Mẹ nó, ta còn chưa rửa tay đâu!
Còn nữa, con mẹ nó, để ta đi về thông báo không ăn cơm tối với tên thụ kia rồi đập ngất, bắt cóc tống tiền các kiểu cũng không kịp mà!
Quay trở lại thực tại, Bách Lí Dật toàn thân hắc y tản mát hơi thở lạnh lùng tàn nhẫn, từ trên cao khinh thường nhìn xuống ta, bên cạnh hắn còn có thêm hai tên hắc y nhân, xem ra là thuộc hạ dưới trướng hắn ta.
Ta chính là bị tên hỗn đản này đập ngất rồi đưa tới đây, nhìn cách bài trí dưới ánh nến lập lòe này, đoán chừng là một nhà kho bị bỏ hoang. Ta bị tên tra công sai người hắt nước lạnh tỉnh lại, hai tay bị trói gô, miệng bị nhét vải, hi vọng không phải là tất của ai đó, giữa mùa đông như vậy cả người tưởng chừng như muốn đóng băng rồi chứ.
Hai mắt ta thật may không có cái gì che chắn, mở trừng trừng nhìn tên khốn trước mặt.
"Nhìn đủ rồi chứ?" Bách Lí Dật cười lạnh với ta.
Ta không nói được, chỉ biết trừng mắt.
Bách Lí Dật thấy ta như vậy, nụ cười càng sâu thêm, ánh mắt ánh lên vẻ tàn độc: "Ta không bịt đôi mắt đê tiện của ngươi lại, chính là để ngươi biết rõ ai là người làm cho cuộc đời ngươi rơi xuống vực sâu vạn trượng, không ngóc đầu lên được sau này. Bách Lí Dật ta hại tiện nhân nào đều đường hoàng cho biết danh tính trước khi con chó đê tiện đó chết."
Bắt cóc vậy mà đường hoàng sao? Tra công này không phải bị lú ở đâu đó chứ?
Ta không nhìn hắn ta nữa, ánh mắt đảo quanh nhà kho một vòng. Ai ngờ Bách Lí Dật thấy thế, đưa tay nâng cằm ta lên, dùng sức bóp mạnh, khiến ta đau đớn nhíu mày.
Mẹ nó, nơi này không có thẩm mỹ viện đâu, ngươi làm hỏng cằm ta thì ta biết sửa ở đâu?
"Ngươi khinh thường lời nói của bản tướng quân, đến nỗi không thèm nhìn thẳng?" Tên tra công kia hạ thấp âm thanh, nheo mắt nguy hiểm nói với ta.
Ta ngẩng mặt lên nhìn thẳng hắn ta, miệng ú ớ vài tiếng không rõ.
Bách Lí Dật thả cằm ta ra, cười gằn: "Bây giờ mới biết cầu xin sao? Quá muộn rồi! Hi vọng món quà tối nay ta dành tặng sẽ khiến ngươi thích thú."
Thật ra ta muốn nói, mồm của ngươi rất thối, nước bọt bắn hết lên mặt ta rồi, có thể cách xa một chút được không?
Bách Lí Dật nói xong lời này, định phất tay áo bỏ đi. Ta thấy vậy ánh mắt nổi lên ý xem thường nồng đậm, thành công kéo lại bước chân của hắn ta.
Tên tra công kia nguy hiểm đi đến chỗ ta, nửa quỳ xuống bên cạnh ta, thô bạo giật phăng nhúm vải bịt miệng ta ra, cười lạnh: "Thứ nữ nhân ghê tởm, bản tướng quân cũng rất muốn nghe một con chó sắp chết như ngươi sẽ sủa những lời gì."
Cái miệng vừa được giải phóng, tâm trạng ta cũng tốt hơn, tươi cười với hắn ta: "Bách Lí Dật, ngươi hiểu tiếng chó sao? Vậy ngươi là đồng loại của chó hả?"
"Chát!" Một tiếng tát giòn giã vang lên, ta thấy một bên má nóng rát, trời đất điên đảo, có chất lỏng tanh ngọt còn dính dính nơi khóe môi.
"Tiện nhân!" Bách Lí Dật lạnh nhạt nói, sau đó xoay người ra lệnh cho hai tên bộ hạ mặt liệt: "Các ngươi ra ngoài trông chừng!"
Hai tên kia rất nhanh định thần, cúi đầu chắp tay, sau đó theo lệnh đi ra ngoài phòng, rất có ý thức đóng cửa lại.
Chỉ còn hai người là ta và Bách Lí Dật ở lại. Hắn ta im lặng khác thường, rất lâu sau mới rút từ bên hông ra một cây nhuyễn tiên* màu đen.
(*) vũ khí có hình dạng như một chiếc roi, trong võ học thường là một sợi dây xích có đầu hình mũi tên, có hai loại là "roi cứng" và "roi mềm", trường hợp này Bách Lí Dật dùng "roi mềm", kết cấu giống như một chiếc roi da.
Vuốt nhẹ nhuyễn tiên trong tay, tra công kia nhếch môi, nụ cười xinh đẹp lãnh khốc: "Ta rất muốn gϊếŧ ngươi, nhưng như thế thật quá dễ dàng cho ngươi. Ta muốn trước khi ngươi chết phải nếm trải đủ mọi loại đau đớn."
"Hừ! Ngươi yêu Mặc Triêu Ngân nhưng lại không thừa nhận, hơn nữa còn chà đạp lên tấm chân tình của hắn. Bây giờ thấy hắn đối tốt với ta, người liền hụt hẫng, ghen tị, căm hận, trả thù ta. Bách Lí Tướng quân, xem ra là chỉ có vậy!" Ta nhếch môi, nhìn hắn đầy mỉa mai.
"Chát!" Roi đầu tiên giáng xuống, vai ta đau như muốn nứt ra, kèm theo đó là một giọng nói ngập tràn phẫn nộ cùng hỗn loạn. "Ngươi câm miệng!"
"Ngươi ghen tị với ta! Ngươi ghen tị vì Mặc Triêu Ngân ở bên ta! Ha ha, ở bên ta mà không phải ngươi!" Ta cắn môi, cố nhịn đau nói tiếp.
"Chát!" Roi thứ hai giáng xuống, roi sau ác độc hơn roi trước, cánh ta đưa lên che chắn bị hắn đánh cho bật máu, máu đỏ thấm ướt ống tay áo, cả người đang ngồi quỳ của ta đổ mạnh xuống nền đất.
"Ngươi còn không thừa nhận sao? Ngươi là đồ đoạn tụ!"
"Chát!"
"Ngươi thích Mặc Triêu Ngân, thích đến phát điên!"
"Chát!"
"Phải, là ta cho người đánh ngươi năm mươi trượng đấy, là ta mắng
chửi ngươi đấy! Ai bảo ngươi khinh thường mắng chửi Mặc Triêu Ngân, ta thay hắn trả lại cho ngươi đấy!"
"Chát!"
Ta luôn miệng mắng chửi, nhuyễn tiên theo đó liên tục quất xuống. Đợi đến roi thứ năm đánh xong, ta như thực không chịu nổi nữa, cả người ngã xuống.
Bách Lí Dật dừng tay, cao cao tại thượng từ trên nhìn xuống, hừ lạnh: "Ngươi cũng khôn ngoan lắm, muốn kíƈɦ ŧɦíƈɦ ta đánh chết ngươi để không phải chịu đau khổ về sau sao? Ta nói cho ngươi biết, đừng ảo tưởng nữa, màn kịch phía sau hãy còn dài."
"Hừ, ta vốn muốn tự mình thưởng thức cảnh con tiện nhân như ngươi bị hành hạ sống không bằng chết, nhưng như vậy khi đám người còn có A Ngân tới đây, vậy thì không được rồi! Ha ha!"
Nói xong, hắn để mặc ta nằm sõng soài trên đất, thổi tắt nến rồi xoay người bỏ đi. Sau khi cửa sập một tiếng đóng lại, ta loáng thoáng nghe thấy hắn ra lệnh cho hai tên hộ vệ canh giữ cho tốt, chờ người đến cũng không được rời đi.
Cảm thấy tên khốn kia đã đi hẳn, ta dùng sức ngồi dậy, đau đớn như muốn xé rách đầu vai và hai cánh tay, khóe môi lại không nhịn được nở nụ cười lạnh.
Ai nói ta muốn kíƈɦ ŧɦíƈɦ hắn ta đánh chết mình chứ?
Ta chỉ là muốn kéo dài thời gian, Bách Lí Dật rời đi sớm chừng nào thì nguy hiểm của âm mưu mà hắn đã lên sẵn càng thăm hỏi ta nhanh chừng đó, với lại, vừa bị đánh vừa âm thầm quan sát ghi nhớ vị trí những vật dụng có thể cắt dây trói và làm vũ khí tự vệ cũng là một chuyện quan trọng khẩn cấp, cũng do ta đoán được khi rời khỏi đây tên khốn kia sẽ thổi tắt nến.
Ta từng nghe anh trai ta nói qua, bị bắt cóc khi ý thức may mắn vẫn còn tỉnh táo và bị trói bằng dây thừng, nhân lúc đám người bắt cóc còn trong quá trình đe dọa chưa động tay với mình lơ là cảnh giác, điều đầu tiên cần làm là tìm và ghi nhớ những vật sắc nhọn xung quanh có thể cắt đứt dây trói, sau khi cắt bỏ được thứ ràng buộc bản năng sinh tồn của mình thì những cái khác mới có thể tính tiếp.
May mắn! Ta thuộc trường hợp này, hơn nữa còn không bị trói gô trên ghế hay thứ gì đó cố định khó di chuyển, chắc cũng vì Bách Lí Dật khinh thường ta như cá nằm trên thớt không thể làm gì hơn ngoài thoi thóp chờ chết.
Ta khó khăn lết người lê theo hướng có đống dụng cụ làm vườn đã gỉ sét, vị trí mà ta buộc mình nhớ kĩ nhất, sau đó xoay lưng về phía đống dụng cụ kia, hai bàn tay có cổ tay bị trói lại với nhau khó khăn lần mò, cuối cùng cũng tìm được lưỡi cuốc bằng kim loại. Ta ngồi xích lại gần hơn, đưa tay sờ sờ chỗ đầu lưỡi, cắn răng để cổ tay bị trói vào, bắt đầu ma sát.
Đau! Lưỡi cuốc cắt trúng tay, ta cảm thấy máu tươi bết dính chảy từ phía trong sợi dây trói xuống lòng bàn tay ta. Ta cắn chặt răng hơn nữa, cắn muốn vỡ cả hàm răng, tiếp tục ma sát cổ tay có dây thừng trói chặt với lưỡi cuốc. Cuối cùng, "roẹt" một tiếng, dây thừng bị cắt đứt.
Ta thở hổn hển, vội vàng chống người đứng dậy, mặc kệ vết thương nơi cổ tay mà lảo đảo cầm chặt cái cuốc vừa rồi, lần tìm đến một vị trí góc khuất tối tăm, nhịp tim đập nhanh như trống bỏi, nín thở chờ đợi.
Sự sợ hãi và căng thẳng bao trùm lấy ta.
Theo ta thấy về tình huống này, tám mươi phần trăm theo phim truyền hình máu chó giờ vàng, dàn dựng một vụ tư thông, dâʍ ɭσạи hay cưỡиɠ ɦϊếp ô nhục, phá hủy thanh danh gì đó rất có khả năng.
Nhìn đi nhìn lại, đây chỉ là một thế giới tiểu thuyết do người hiện đại viết ra, vì vậy mưu kế không thể thâm sâu như người cổ đại chân chính. Qua lại một hồi, cái gọi là thâm sâu khó lường sẽ dao động giữa bỏ độc - hạ thuốc - cưỡиɠ ɦϊếp gì đó, nhưng không thể coi thường mức độ biếи ŧɦái của nó.
Hai mắt ta không hề chớp lấy một lần, muốn triệt để bước vào giai đoạn thích nghi với bóng tối một cách nhanh nhất. Tầm vài phút sau, ta dần dần nhìn thấy hai bàn tay, tới nửa khắc sau đã thấy được mọi thứ mờ mờ ẩn mình trong bóng tối*.
(*) cơ chế nhìn của mắt
Ta có thể chờ để nhìn rõ mọi vật mà vẫn cố kéo dài thời gian là bởi - nếu đúng như ta nghĩ đây là một vụ hãm hại cưỡиɠ ɠiαи, thì thời gian ta cắt dây trói không thể nắm chắc được, cũng không biết khi nào thì cái kẻ "gian phu" kia xuất hiện, ta buộc phải phòng bị mọi thứ sớm hơn ngay từ đầu.
Chờ đợi thêm được một lúc, cánh cửa kẹt mở, theo ánh trăng từ bên ngoài chiếu vào, từ phía góc khuất ta nhìn thấy bóng lưng một tên nam tử, kèm theo đó là mùi hôi thối của những bọng nước dịch bị vỡ. Khi hắn ta bước vào, cửa cũng bị đóng lại, ta còn nghe thấy tiếng khóa cửa lách cách.