Khi cô mở mắt ra, Ninh Tri dần dần lắc đầu, cô đã trở lại.
Cô nhìn Lục Tuyệt bên cạnh, anh ngủ rất ngon, nằm thẳng tắp, không giống cô, thích ôm chăn mền ngủ, còn thích cọ xát lung tung.
Ninh Tri liếc mắt nhìn thời gian, lúc này cách khi đó mấy ngày, hiện tại mới trôi qua hone mười phút, xem ra, cô thay đổi một chút, ở bên đó đã trôi qua một ngày, hiện tại mới có năm phút.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nếu cô ở đó một tháng, tương đương một trăm năm mươi phút ở đây.
Ninh Tri biết được, mỗi lần cứu Tiểu Lục không biết mất bao nhiêu thời gian, đến đó vào ban đêm là lựa chọn tốt nhất.
Ngày hôm sau, bầu trời tối tăm mù mịt tỏa ra chút ánh sáng, Ninh Tri tỉnh dậy.
Bên cạnh, Lục Tuyệt cũng dậy rất đúng giờ. Anh ngơ ngác nhìn, đôi mắt đào hoa đầy vẻ buồn ngủ, ngân ngấn nước, trên khuôn mặt vô cùng thanh tú, quả thực rất tú sắc khả xan.
Ánh mắt Ninh Tri dời xuống, rơi vào bộ đồ ngủ màu xanh đỏ ưa thích của anh, không khỏi quay mắt đi chỗ khác.
Thật là bắt mắt.
Lục Tuyệt không phát hiện gì, anh vén chăn bông lên, có lẽ nhìn thấy bộ đồ ngủ của mình hơi nhăn, anh âu yếm kéo chỗ nhăn ra, sau đó mới đứng dậy đi rửa mặt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ninh Tri nghĩ thật buồn cười.
Sau khi lớn lên Lục Tuyệt vẫn rất đáng yêu.
——
Ninh Tri tìm thấy quản gia, cô hỏi ông ấy về việc của Dì Phùng.
Quản gia rất ngạc nhiên khi Ninh Tri đột nhiên nhắc tới người này: “Nhị thiếu phu nhân, mười mấy năm trước dì Phùng đã bị sa thải.”
Ninh Tri: “Tại sao bà ta là lại bị sa thải?”
“Bà ta đã lấy trộm một cái vòng tay của phu nhân, nên đã bị phu nhân đuổi việc.”
Quản gia nhớ rất rõ, lúc đó ông ta cũng rất kinh ngạc, dù sao mỗi người giúp việc vào làm ở nhà họ Lục đều trải qua một thời gian huấn luyện, mà dì Phùng này được thuê sau khi đại thiếu gia đến nhà họ Lục, thỉnh thoảng sẽ chăm sóc nhị thiếu gia.
Dì Phùng đến làm việc ở nhà họ Lục không lâu sau, không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy.
Ninh Tri liếc mắt, quả nhiên, bọn họ cũng không biết rằng dì Phùng đã từng đánh Lục Tuyệt.
“Quản gia, chú có biết địa chỉ của dì Phùng này không?”
“Mọi người làm được nhà họ Lục thuê đều sẽ đăng ký thông tin chi tiết của họ. Chỗ tôi có ghi chép, nhưng đó là mười mấy năm trước.” Quản gia dừng lại: “Nếu nhị thiếu phu nhân muốn biết địa chỉ hiện tại của dì Phùng, tôi có thể cho người mau chóng điều tra.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ninh Tri mỉm cười, khó trách chú Lý này có thể làm quản gia nhà họ Lục: “Làm phiền rồi, chú Lý.”
Hiệu quả xử lý công việc của quản gia cực kỳ nhanh chóng, trước buổi trưa, Ninh Tri đã lấy được địa chỉ hiện tại của dì Phùng.
Khi Ninh Tri đưa Lục Tuyệt ra ngoài, anh miễn cưỡng thay bộ quần áo sặc sỡ, mặc một chiếc áo len màu đỏ.
Nhìn đám mây đen trong khung hiển thị trên đầu, Ninh Tri cười nói với anh: “Lát nữa tôi đưa anh đi mua đồ lót, hoa.”
Hiển nhiên, Lục Tuyệt nhớ rất rõ chuyện này, vừa nghe Ninh Tri nói, lông mi dài của anh khẽ run lên, đám mây đen trên đầu lập tức biến mất.
Xe chạy vào ngõ nhỏ.
Trên mặt đất có nhiều vết nước, tường của những ngôi nhà xung quanh nham nhở, dột nát, trên ngõ còn có rất nhiều dây điện chằng chịt, cảnh vật xung quanh lộn xộn, xe sang trọng màu đen lái vào, có vẻ rất đột ngột.
Người lái xe nói với Ninh Tri: “Nhị thiếu phu nhân, cánh cửa màu đỏ phía trước chính là nhà của dì Phùng.”
“Được rồi.” Ninh Tri quay đầu lại, nhìn Lục Tuyệt bên cạnh, từ lúc lên xe, anh lập tức ngồi ngay ngắn, trầm mặc.
Cô ghé sát vào tai anh: “Anh còn nhớ mụ phù thủy không? Tôi dẫn anh đến dạy cho bà ta một bài học.”
Lúc trước cô không còn cách nào khác, chỉ có thể sắp xếp đối phương một chút để bà ta tránh xa Tiểu Lục Tuyệt, nhưng chỉ bị đuổi việc, điều này quá tiện nghi cho bà ta.
Tầm mắt Lục Tuyệt khẽ nhúc nhích.
Ninh Tri cười nói: “Không nhớ cũng không sao, tôi nhớ là được rồi.”
Cô đang định đẩy cửa bước xuống xe thì thấy lớp sơn đã bị tẩy đi, cánh cửa sắt màu đỏ cũ nát được mở ra, một người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi xách thùng rác bước ra.
Tóc của người bên kia được chải chuốt và buộc ở sau đầu, lộ ra khuôn mặt tròn trịa, Ninh Tri nhận ra đối phương là dì Phùng.
Chỉ thấy bà ta lén mang thùng rác đi đến nhà bên cạnh, sau đó bà ta lại đổ rác vào cái thùng ở cửa nhà bên cạnh.
Vẻ mặt dì Phùng đắc ý quay người, giây tiếp theo, cửa nhà bên cạnh mở ra, một người phụ nữ trung niên tóc ngắn nhảy ra.
“Phùng Phương, bà đứng lại, cuối cùng tôi cũng bắt được bà rồi, đồ hôi thối không biết xấu hổ, bà mau nhặt rác rưởi về đi.” Người phụ nữ trung niên đuổi kịp kéo dì Phùng lại.
“Hôm trước, bà ném vỏ trái cây trước cửa nhà tôi khiến tôi ngã, bây giờ đổ rác lại là tiện nghi cho bà rồi.” Dì Phùng nhướng mắt, vẻ mặt kiêu ngạo.
Người phụ nữ trung niên cũng không phải người dễ trêu: “Bà có cái gì chứng minh tôi hại bà ngã? Hiện tại tôi nhìn thấy bà đổ rác...”
Ninh Tri đang ngồi trong xe, cô không khỏi tặc lưỡi khi nhìn hai người đang mắng chửi, đánh nhau bên ngoài xe.
Người lái xe hỏi Ninh Tri: “Nhị thiếu phu nhân, chúng ta có đến đó không?”
“Không cần, xem kịch là được rồi.” Ninh Tri chưa từng thấy một vở kịch khóc lóc om sòm như vậy, kéo quần áo, vò đầu bứt tóc đều có.
Dì Phùng tương đối mạnh, người phụ nữ trung niên cũng không phải là đối thủ của bà ta, chẳng mấy chốc, người phụ nữ trung niên đã bị dì Phùng đè lại tát vào mặt.
Ninh Tri nói với người lái xe: “Anh xuống giúp người phụ nữ tóc ngắn. Nếu người phụ nữ kia muốn đánh trả, hãy để bà ta đánh vào đầu dì Phùng, còn có vặn lỗ tai của bà ta.”
Để bà ta nếm trải cách mà bà ta đã đối xử với Tiểu Lục Tuyệt trước đây.
“Vâng, nhị thiếu phu nhân.”
Lái xe là vệ sĩ của nhà họ Lục, không chỉ có thể đánh nhau mà hình thể cũng rất đáng sợ, anh ta vừa ra tay đã khiến cả người phụ nữ trung niên và dì Phùng hoảng sợ.
Khi người phụ nữ trung niên nhìn thấy lái xe khống chế dì Phùng, biết rằng anh ta đang giúp đỡ mình, trên mặt người phụ nữ trung niên bị tát còn dấu tay tỏ vẻ phấn khích.
Theo lời chỉ dẫn của người lái xe, bà ta tát từng cái vào mặt và trán dì Phùng, thậm chí còn véo mạnh vào tai dì Phùng: “Phùng Phương, quả báo của bà đã đến.”
Dì Phùng đau đớn hét lên.
Ninh Tri vươn tay che mắt Lục Tuyệt.
Lông mi dài trong lòng bàn tay cô khẽ run lên, cô ghé sát vào tai anh nhẹ nhàng nói: “Tiểu Tuyệt Tuyệt, đừng nhìn người xấu.”
Người phụ nữ trung niên thở ra một hơi, lái xe buông dì Phùng ra.
Dì Phùng vừa đau vừa tức, che đôi tai bị vặn tới đỏ bừng, lỗ tai đau nhức, con mắt như ngâm chất độc nhìn chằm chằm người phụ nữ trung niên và lái xe.
Bà ta hỏi người lái xe: “Cậu là ai? Có phải là nhân tình của người phụ nữ này không?”
Người phụ nữ trung niên tát bà ta một cái: “Phùng Phương, lau sạch miệng của bà.”
Lái xr vỗ vỗ bụi không tồn tại trên người: “Tôi là lái xe nhà họ Lục.”
Nhà họ Lục?
Dì Phùng phải mất một lúc mới có phản ứng, tay bịt chặt lỗ tai lại: “Cậu...”
Người lái xe phớt lờ bà ta, quay người lên xe.
Lúc này dì Phùng mới nhận ra cách đó không xa có một chiếc xe hơi sang trọng không có khả năng xuất hiện ở chỗ này, qua cửa sổ, bà ta có thể lờ mờ nhìn thấy hình dáng của người đàn ông trong xe.
Dì Phùng nghĩ đến vừa rồi lái xe kêu người phụ nữ trung niên đánh vào trán, vặn tai, đây đều là chuyện trước kia bà ta làm với tiểu thiếu gia ngốc nhà họ Lục.
Anh không phải muốn tìm bà ta để trả thù chứ?
Dì Phùng bàng hoàng, trong phút chốc như người mất hồn, hoảng hốt loạng choạng chạy vào nhà, thùng rác cũng không cầm.
Ninh Tri bĩu môi, một kẻ xấu xa như dì Phùng cũng chỉ dám bắt nạt kẻ nhỏ.
Bàn tay người đàn ông hơi lạnh nắm lấy cổ tay cô, Ninh Tri hơi sững sờ, sau đó cô mới thả bàn tay đang che mắt Lục Tuyệt ra.
Đôi mắt hoa đào xinh đẹp của anh nhàn nhạt liếc nhìn cô, sau đó dời đi chỗ khác.
Hai tay Ninh Tri ôm lấy mặt anh.
Mi mắt hơi run rẩy của anh nhướng lên, đoi mặt với ánh mắt của cô, anh sợ hãi muốn cúi đầu xuống.
Nhưng mà, khuôn mặt của anh bị giữ lại, anh không cử động được.
Nhìn lông mày Lục Tuyệt hơi nhíu lại, Ninh Tri cười híp mắt: “Tôi trút giận cho anh, anh có vui không?”
Lục Tuyệt không đáp lại.
Ninh Tri đổi ý nói: “Đi thôi, tôi dẫn anh đi mua đồ lót hoa.”
Lục Tuyệt giương mắt, nhanh chóng liếc nhìn cô một cái, giọng nói khàn khàn êm tai: “Tôi mua cô.”
Cô mua cho tôi.
Ninh Tri câu môi, cố ý trêu chọc anh: “Anh muốn mua tôi? Tôi rất đắt.”
Lục Tuyệt mím môi, một lúc sau mới chậm rãi trả lời: “Xấu, không nên.”
Nghe đến đây, Ninh Tri tức giận đến mức muốn cắn anh, cô không ghét bỏ anh vì là đồ ngốc, vậy mà anh lại ghét bỏ cô vì xấu xí?
Khi đến cửa hàng, Ninh Tri yêu cầu người bán hàng lấy đồ lót nam có in hình hoặc màu sắc rực rỡ.
Nhìn nhiều kiểu dáng như