Mau giết nó đi, nhanh lên!
Mấy gã đàn ông nhìn nhau vài lần, sau đó vẫn ném bật lửa vào bức tường đã được rưới đầy xăng.
Chớp mắt cả căn phòng rực sáng, ngọn lửa men theo bức tường lan rộng ra xung quanh, những nơi bị lửa li3m dần chuyển thành màu đỏ vàng và toả ra sức nóng cháy da cháy thịt khiến mọi người dồn dập lùi ra ngoài.
Đan Thư cố gắng kéo Việt Vũ ra xa ngọn lửa nhưng nhanh chóng kiệt sức và bị khói xộc vào mũi họng khiến cô càng yếu hơn.
Vì sao lại cho cô một thân thể yếu ớt như vậy chứ?
Không thể tiếp tục kéo Việt Vũ đi, Đan Thư chỉ đành vỗ mạnh lên mặt cậu mấy cái:
- Anh Vũ, anh đừng ngủ nữa, mau tỉnh lại đi anh...
Việt Vũ bị chuốc nhiều thuốc mê hơn cô nên cứ ngủ mãi không tỉnh khiến cô bật khóc vì sốt ruột và sợ hãi.
Đúng lúc này cửa phòng bị đạp ra, Huỳnh Minh Tiến từ bên ngoài xông vào, làn khói nóng xộc vào mặt buộc ông phải lùi ra sau một chút nhưng lại lần nữa xông vào trong tìm kiếm, vừa nhìn xung quanh vừa gọi:
- Đan Thư, con ở đâu?
- Con ở đây...khụ khụ...
Đan Thư mới mở miệng đã bị khói xộc vào miệng khiến cô ho sù sụ, nước mắt s1nh lý cũng chảy dài hai cặp má bị tro bụi bám đầy.
Vụ hoả hoạn, bố Tiến, cô và Việt Vũ đều có đủ rồi.
Điều đó cũng có nghĩa là bi kịch vẫn sẽ lặp lại, cô vẫn sẽ mất bố Tiến sao?
- Đan Thư...
Huỳnh Việt Tiến tìm thấy cô và Việt Vũ ở một góc phòng, lúc này khói lửa đã gần như bao phủ toàn bộ nơi này, ông phải cúi người xuống thấp mới có dưỡng khí.
Xác định tình hình xong ông cởi áo khoác đắp cho Đan Thư rồi mỗi tay ôm một đứa bé chạy nhanh ra ngoài.
Đan Thư níu tay ông rất chặt, cảm giác bất an tựa như sắp mất đi một thứ gì đo rất quan trọng với cô càng thêm rõ ràng.
Quả nhiên lúc ba người ra đến cửa, một cây gậy gỗ giáng mạnh xuống đầu bố Tiến khiến ông ngã ra sau, Việt Vũ và Đan Thư cũng mỗi người ngã một góc, tóc và quần áo của cô còn bị lửa li3m, đầu cũng đập lên sàn nhà nhưng cô chẳng thèm quan tâm mà chạy đến chắn trước mặt bố mình:
- Nếu bà giết ông ấy tôi làm quỷ cũng không tha cho bà đâu.
Hoá ra bố cô không phải vì cứu cô mà chết, ông ấy bị Lương Hương Quỳnh đánh lén mới xui xẻo mất mạng.
Cô đã nhớ lại rồi.
Năm đó chuyện bà ta ngược đãi Việt Vũ bị lộ, bố Tiến không thể chấp nhận một người vợ như vậy nên đã đệ đơn ly hôn vì sợ bà ta sẽ dạy hư Đan Thư.
Cũng vì thế mà khi vụ hoả hoạn xảy ra bà ta đã đánh lén bố Tiến bởi theo luật pháp nếu chồng chết thì tài sản chung của vợ chồng sẽ do vợ quản lý.
Không có bố uốn nắn, Đan Thư đã sai càng sai hơn, cuối cùng phải trả giá cho những hành động của mình.
Nhưng cô bây giờ không phải là cô gái ngốc nghếch vô dụng kia nữa rồi, chỉ cần còn một hơi tàn cô nhất định sẽ bảo vệ bố mình đến cùng.
- Thế thì hai bố con chúng mày làm quỷ cùng nhau đi.
Chín năm trước Lương Hương Quỳnh dùng cái thai trong bụng để ép Huỳnh Minh Tiến cưới mình nên bà ta chẳng có tình cảm gì với đứa con gái này, ngược lại mỗi lần nhìn thấy nó bà đều hận không thể bóp ch3t nó ngay lập tức.
Bây giờ nó đã hết tác dụng, bà ta xuống tay càng dứt khoát hơn.
Nhìn thấy gậy gỗ đập xuống người mình, Đan Thư vẫn không tránh đi mà nhắm tịt mắt lại chờ đợi cái chết đến gần mình.
Bố là người thật lòng yêu thương cô và muốn cô tốt lên, nếu