Con gái vì người khác, còn là vì một tên đàn ông mắng mình, tâm trạng người làm bố bấp bênh như tàu lượn siêu tốc, giọng nói cũng đanh lại:
- Con bé này, ai lại nói bố mình như vậy hả?
Đan Thư vẫn rất ấm ức nhưng giọng nói đã mềm mỏng hơn rất nhiều:
- Thì bố cáo già thật mà, đến con gái mình cũng lừa.
Sao bố không nói trước với con một tiếng, con mà biết đã không đến ở nhờ nhà anh Vũ khiến anh ấy mất việc rồi.
Bố làm con đau lòng quá đi mất...
Nói rồi cô bắt đầu khóc bù lu bù loa lên ăn vạ, bố Tiến không rõ quá tức hay quá bất lực mà thở dài:
- Thư này, có thể vì dạo gần đây Việt Vũ đối xử quá tốt với con nên con đã quên chuyện mẹ Việt Vũ mất ở nhà chúng ta, cũng quên mất Lương Hương Quỳnh, mẹ con đã từng hành hạ cậu ta thế nào.
Thế nên mười năm trước, khi mà bố ngỏ ý muốn nhận nuôi cậu ta, cậu ta đã từ chối bố, lần này cậu ta vừa quay lại đã ngay lập tức tiếp cận con.
Con không thấy đáng nghi sao?
Đúng vậy, nhà cô và anh có thù, bọn họ đối chọi với nhau là chuyện sớm muộn.
Cô cũng đã từng nghĩ đến chuyện tiên hạ thủ vi cường, nhân lúc anh vẫn chưa mạnh lên mà chớp lấy cơ hội ra tay trước.
Đây là cách an toàn và tốt nhất khi lần này cô có bố Tiến làm hậu thuẫn, ông là sát thần chốn thương trường khiến nhiều người dè chừng, cô đã có một tấm khiên bảo vệ rất chắc chắn rồi, cô vốn không cần phải sợ Việt Vũ nữa.
Nhưng anh trả thù nhà cô là vì bọn cô có lỗi với mẹ con anh trước, cô sao có thể tiếp tục làm tổn thương anh chứ.
Thế nên sau khi nhận ra anh đã có thái độ tích cực với mình, cô lập tức dốc hết sức để hoà hoãn mâu thuẫn giữa hai nhà.
Nếu cần thiết cô có thể hạ mình thay bố Tiến chuộc tội với anh chỉ để anh có thể tha cho nhà cô và chính bản thân cô.
Mặc dù đã chết hai lần nhưng cô vẫn sợ rất sợ chết, sợ cả cảm giác bị hành hạ từ từ cho đến khi trút hơi thở cuối cùng nữa.
Cảm giác khủng khiếp đến mức mỗi lần nhớ lại cô đều không có cách nào đối mặt bình thường với Việt Vũ.
Đang lo nghĩ miên man, cô bỗng chú ý đến một câu nói của bố đã bị cô bỏ qua:
- Bố từng muốn nhận nuôi anh Vũ sao ạ? Không phải bố rất ghét anh ấy sao?
- Bố đúng là từng rất ghét nó, nhưng con gái bố thích nó, lúc Lương Hương Quỳnh định giết bố con mình, cậu ta vốn có thể tự chạy nhưng lại quyết định liều mạng cứu chúng ta.
Thế nên bố thay đổi ý định, quyết định cho nó một mái nhà yên ấm, cũng cho con một người anh trai, nhưng Việt Vũ đã từ chối, nó nói...!mẹ nó chết ở nhà chúng ta, nó sẽ không bao giờ tha thứ cho bố, cho nhà họ Huỳnh.
Mà con, cũng là người nhà họ Huỳnh.
Huỳnh Việt Tiến từng ghét Việt Vũ đến mức suýt nữa đã bóp ch3t anh, nhưng theo thời gian trôi qua, ông đã không còn căm ghét anh như ban đầu, thứ ngăn cách giữa hai người không còn là quan hệ huyết thống mà là cái chết của Khương Thu Loan.
Tuy nói bà ấy tự sát nhưng người ép bà ấy chết là ông, Việt Vũ sẽ không bao giờ tha thứ cho ông chuyện này.
Đan Thư lặng người, cô bỗng nhớ đến một câu nói mà anh từng không ngừng lặp đi lặp lại với cô mỗi ngày trong kiếp thứ hai.
"Có biết tại sao tôi ghét cô như vậy không? Ai bảo cô là người nhà họ Huỳnh chứ? Nếu cô không phải con gái Huỳnh Việt Tiến và Lương Hương Quỳnh.
Nếu cô chỉ là một người bình thường, tôi đã không hận cô như vậy rồi, Huỳnh Đan Thư!"
Cho nên nguyên nhân lớn nhất khiến anh hận cô không phải vì cô từng hành hạ anh mà vì cô là con gái của bố Tiến và mẹ Quỳnh sao?
Cho nên bất kể cô làm thế nào cũng không thể thay đổi được kết cục của mình, đúng không?
Suy nghĩ của cô bị bố Tiến gián đoạn:
- Bây giờ con vẫn ở trường phải không? Lát nữa chú Tùng sẽ đến đón con.
Đồ dùng của con ở nhà Việt Vũ, bố sẽ cho người đến lấy sau.
Cô đã nhận ra rồi thì ông cũng không tiện để cô ở nhà Việt Vũ nữa, anh nhạy như vậy chắc chắn sẽ phát hiện ra mình đã bị ông lừa, đến khi đó ông không dám đảm bảo anh có vì tức giận mà làm chuyện gì đó bất lợi với con gái ông không.
Thấy con gái vẫn không nói gì, ông Tiến giải thích thêm một câu:
- Sau