Không biết có phải vì quá mức k1ch thích hay không mà tối hôm đó cô nằm mơ, một giấc mơ mà cô chưa bao giờ mơ thấy, hơn nữa còn là phân cảnh trẻ em không được xem.
Đến khi bừng tỉnh khỏi giấc mộng, không chỉ mặt mũi đỏ lựng mà cô còn có cảm giác có thứ gì đó đang từ trong mũi chảy ra bèn đưa tay lên sờ thử.
Máu.
Cô chảy máu cam vì giấc mơ của chính mình?
Điên rồi!
Đợi cầm máu mũi xong, cô tức tốc chạy vào phòng tắm liên tục dội nước lạnh vào mặt để át đi cơn nóng trong người.
Cô sống hai mươi mốt cái xuân xanh, tuy có học qua lý thuyết nhưng chưa thực hành lần nào, vậy mà giấc mơ tối qua lại chi tiết và chân thực đến mức như cô tự mình trải nghiệm qua vậy.
Không, không thể nào! Cô không thể có cảm giác với Việt Vũ được!
Đan Thư cật lực phủ nhận bản thân, thế nhưng khi vừa nhìn thấy Việt Vũ, hình ảnh nóng bỏng trong giấc mơ lại tràn về khiến cô vô thức đưa tay bịt mũi mình sợ xảy ra thảm cảnh máu chảy thành sông.
- Em làm sao đấy?
Việt Vũ tiến lên một bước cô lập tức lùi ra sau ba bước, không để anh phản ứng coi đã quay người bỏ chạy thục mạng khiến anh ngơ ngác chẳng hiểu gì.
Cô nhóc này hôm nay làm sao thế nhỉ?
Anh đang định đuổi theo cô nhưng một cuộc gọi đã kéo anh lại:
- Cậu Vũ, tôi đã tìm ra người đang nắm giữ 4% cổ phần cuối cùng của công ty rồi, bà ấy hiện tại cũng đang ở Hoà Chung.
Việt Vũ và Phan Minh Dũng hiện tại đang ở thế cân bằng, mỗi người chiếm 48% cổ phần công ty, muốn giành chiến thắng cuối cùng, bọn họ phải tìm ra người nắm giữ 4% cổ phần cuối cùng kia và lôi kéo họ về phía mình.
- Cậu tôi biết tin này chưa?
- Tôi không chắc chắn cho lắm, nhưng có lẽ là chưa.
- Ừm, cho tôi thông tin người đó đi.
Trước đây người nắm giữ 4% này là một nhà đầu tư có tiếng, nhưng hai năm trước bà ấy đã chuyển nhượng nó cho người khác, chỉ là hành tung của người đó rất bí ẩn, lần nào cũng chỉ cho người đại diện đến công ty nên không ai biết mặt.
Bây giờ nghe tin đã tìm được người, Việt Vũ tức tốc đi tìm người đó, chẳng dè nhìn thấy tên trong bản báo cáo xong anh đơ luôn.
Cái tên này...
...
Quán cà phê Clamp.
Ở một góc khuất ít người chú ý có hai cô gái xinh đẹp đang ngồi đối diện nhau.
Tuy bằng tuổi nhưng khí chất và cách ăn mặc của cả hai lại trái ngược nhau hoàn toàn, một người trầm ổn, chững chạc, có sự tinh anh lão luyện trên thương trường, người còn lại vẫn có vẻ trẻ trung năng động.
Vâng, người trưởng thành chững chạc là Linh Chi, còn người vẫn trẻ trung, năng động không chịu lớn là Đan Thư.
Trong hai năm ngắn ngủi, Linh Chi đã thăng cấp từ một cô gái dịu dàng, hiền huệ thành một nữ cường nhân nhiều người kính phục rồi, chỉ còn mình cô vẫn dậm chân tại chỗ thôi.
Vừa gặp nhau, Linh Chi không vòng vo mà vào thẳng vấn đề chính:
- Đan Thư, làm sao cậu có thể thuyết phục bà Lương chuyển nhượng cổ phần cho mình?
Đúng vậy, là chuyển nhượng chứ không phải bán.
Rốt cuộc quan hệ hai người này phải thân thiết đến cỡ nào để bà ta có thể từ bỏ lợi ích mà số cổ phần đó đem lại để chuyển nhượng cho một con bé ất ơ như Đan Thư chứ?
Mấy năm này cô ta dò theo từng đường đi nước bước của Đan Thư rồi tranh thủ cướp trước tất cả các cơ hội của cô, thế nên bây giờ những thứ cô ta có được hiện tại đều do giành được từ chỗ Đan Thư cả.
Mặc dù đã cướp của cô nhiều như vậy nhưng không hiểu vì sao cô ta vẫn ở dưới cơ cô, bị cô quật hết lần này đến lần khác.
Ngay cả bây giờ cũng vậy, cô ta biết rõ bà Lương là người nắm 4% cổ phần kia, biết rõ sở thích và yếu điểm của bà ta nhưng vẫn thua dưới tay Đan Thư, cô ta thậm chí còn không biết Đan Thư gặp bà Lương từ khi nào nữa kìa.
Đan Thư ngậm ống hút một ngụm nước hoa quả rồi mới trả lời, thái độ tùy ý như đó là một điều hiển nhiên.
- Vì