Tần Cảnh đứng ngắm cảnh trong thang máy, nhìn thang máy đi chậm xuống, có chút nghi ngờ.
Cô không hiểu thế nào vừa tỉnh ngủ, liền đứng trong thang máy. Cô vẫn không nghĩ ra mình tỉnh lại lúc nào mà đến chỗ này? Thực kì quái, chẳng lẽ hôm qua xem tiểu thuyết lâu quá, ngủ không đủ nên đầu óc không thanh tỉnh?
Tần Cảnh ngu ngơ gõ gõ đầu, đột nhiên nghe thấy tiếng chuông điện thoại. Cô giật mình, mới phát hiện là tiếng từ trong túi xách của mình phát ra.
Nhắc tới túi xách, Tần Cảnh lại giật nảy mình lần 2, túi xách Chanel số lượng hạn chế, không phải chứ? Cô không thích cái hãng 2 chữ C này, trước giờ đều không cần Chanel a!
Cuống quít lấy điện thoại di động ra xem, trên màn hình là hai chữ to: An Nham?
An Nham? An Nham là ai? Cô chưa từng lưu số này, càng nói là không, hề, quen,….
Trời đất!!!
An Nham!
Này không phải đấy là An Nham nam phụ trong tiểu thuyết ban đầu mà lại biến thành nam chính trong “ minh tinh quải đầu tường “ đấy chứ?
Hôm nay sao nhiều kích thích vậy, không phải là cô lại xuyên qua đến cái thế giới trong tiểu thuyết đi? Liên hoàn xuyên, nhầm không vậy?
Không thể! Không thể!
Tần Cảnh không dám tin tưởng, chỉ là bất luận ra sao cũng nghe điện thoại trước hẵng nói.
“Tần Cảnh, có cái gì cô cứ nhằm vào tôi, vì sao còn muốn làm hại Vi Lam? Tôi cảnh cáo…” Trong lòng Tần Cảnh cả kinh, phản xạ có điều kiện ngắt điện thoại di động.
Vi Lam? Lại một nhân vật trong tiểu thuyết.
Chuyện này là sao? Cô còn chưa kịp phản ứng, lại nghe tiếng người dẫn chương trình trên TV vô cùng ồn ào:
“Ngôi sao điện ảnh vô cùng nổi tiếng với ngoại hình khả ái Tần Vi Lam từ khi xuất hiện đến nay luôn tích cực tham gia hoạt động từ thiện. Cô chưa hề dính vào vụ scandal tình ái, những nghệ sĩ từng hợp tác với cô, kể cả là những diễn viên mới hay gạo cội, đều khen ngợi tài năng của cô, thậm chí là nhân viên từng công tác với cô đều tự động trở thành fan.
Một ngôi sao trong sáng thuần khiết như hoa bách hợp, mà lại bị một đồng nghiệp cùng công ty truyền thông tên Tần Cảnh gây khó dễ. Nhiều người trong cuộc cho biết, Tần Cảnh cùng đạo diễn mới của Tinh Nguyệt là An Nham đấu đá thua kém, tức tối muốn hủy hoại danh tiếng của An Nham, lại liên đới đến Tập Vi Lam vô tội, chỉ vì Tập Vi Lam có quan hệ với An Nham…“
Cái tình tiết này, sao quen thuộc vậy?
Trong tiểu thuyết hình như có cái này, Tân Cảnh chụp được cảnh Tập Vi Lam với An Nham hôn hít ôm ấp, tức giận tung hình ra giới truyền thông, kết quả, không hại được Tập Vi Lam mà lại hại chính mình.
Cũng là từ cái sự kiện này, công việc của Tần Cảnh thay đổi đột ngột, lúc trước còn phong sinh thủy khởi, mọi việc thuận lợi, về sau liền chỉ có thời vận không đủ, quyết định sai lầm!
Nhìn từ trong thang máy lên phía trên, ánh mặt trời yếu ớt xuyên qua lớp pha lê dày, lấp lóa, chiếu trên khuôn mặt đầy kinh ngạc của Tần Cảnh.
Hình dáng phản chiếu trên pha lê khiến cô không biết phản ứng sao, cô nhìn chòng chọc ảnh của mình hiện lờ mờ trên đó, và nhìn chòng chọc vào cô gái có phần xa lạ đó, không khỏi xuất thần.
Tóc búi cao kiểu Pháp sang trọng, dung nhan tinh xảo, khuôn mặt mĩ lệ, đồ công sở cao cấp Chanel, đây, rõ ràng không phải cô Tần Cảnh bình thường thích mặc đồ năng động, mà là Tần Cảnh nữ chủ của tiểu thuyết a!
Cô thực sự đã xuyên qua, thành cái cô nữ chính trùng tên trùng họ chịu ngược chịu bi thương, Tần Cảnh…
X, thần kì vậy? Chỉ là hôm qua cô bất bình thay nữ chủ, thế là, bây giờ cô xuyên tới, làm cái gì? Làm nguyên nữ chủ chính danh chắc?
Trời ơi, oan oan tương báo đến khi nào!
Thang máy ngừng lại trên tầng 12, Tần Cảnh thần sắc có chút ngây ngốc đi ra khỏi thang máy, kết quả bị tất cả nhân viên đồng nghiệp chỉ chỉ trỏ trỏ. Mọi người đều bị quyến rũ thành fan Tập Vi Lam rồi, cô hủy hoại danh tiết nữ thần của các nàng, tự nhiên là bị chỉ trích!
Trước những ánh mắt chán ghét của mọi người, cô không nói lời nào.
Hơn nữa cô cũng không biết ai là ai, nhưng bằng vào một chút kí ức về cấp trên của Tần Cảnh, chưa từng có việc gì phải lên phòng làm việc của thanh tra cấp ạng lưới truyền thông Công ty điện ảnh và truyền hình Tinh Nguyệt.
Vừa vào còn chưa kịp đứng, đã nghe thanh tra Dương Tân gào thét:
“Ngôi sao của công ty chúng ta lại bị bộ phận truyền thông của chính công ty mình gây ra tai tiếng! Tần Cảnh! Não cô ngâm nước đấy phải không?“
Dương Tân giận không kìm được, rống to, đập cả mấy tập giấy tờ bản thảo lên mặt bàn rồi ném về phía Tần Cảnh.
“Phách” một tiếng lớn, tập bản thảo đủ màu sắc trên mặt bàn gỗ lim đặt đóng, đồng loạt theo sấm rền mưa tuôn bay lên muốn đập vào mặt Tần Cảnh.
Quyển bản thảo bị ném đến lệch gáy, rời trang, bùm bùm lạch tạch rơi trên đất, vài tờ rơi trên giày cao gót màu hồng không dính một hạt bụi của Tần Cảnh, thậm chí có tờ bay qua bên tai cô, làm hỗn loạn mái tóc búi tề chỉnh phong cách Pháp của cô.
Cô gái khuôn mặt tinh tế không tì vết trước mắt, bị mắng mỏ giận dữ như tát nước, cũng không thể hiện một biểu tình gì, quật cường hơi mím môi, bình thản cúi nhìn giày da của Dương Tân.
Cái tình tiết này cô đã thấy trước, cho nên không kinh ngạc, vả lại, cô