Mấy nữ nhân gặp Tập Vi Lam, không khỏi càng oán giận, càng lớn miệng khen ngợi Vi Lam thiện lương đơn thuần, lòng đầy căm phẫn thay cô ta bênh vực kẻ yếu, cũng đồng thanh chê bai Tần Cảnh dụng tâm hiểm ác, hành vi đáng khinh.
Tập Vi Lam mỉm cười như không có gì, kiên nhẫn nghe xong tất cả nịnh hót cùng phê phán, mới lo lắng nhíu mày, nhẹ lời khuyên nhủ: “Có lẽ là áp lực do nhiệm cấp trên giao cho Tần Cảnh quá nặng, cô ấy cũng là bất đắc dĩ. Mọi người đương nhiên không thể hiểu được áp lực đó đến thế nào đâu!”
Một câu đơn giản mà gạt hết tội lỗi của Tần Cảnh, Tập Vi Lam quả thật là một đồng nghiệp giỏi lí luận.
Cô ta cười ấm áp mà thoải mái: “Lại nói, ai cũng biết tấm hình đó là photoshop, chẳng hề ảnh hưởng gì đến tôi, ngược lại có càng nhiều fan lên tiếng ủng hộ tôi, gặp họa mà được phúc!”
Tần Cảnh đảo mắt, từ chối cho ý kiến.
Tập Vi Lam như cũ mỉm cười thân thiện, cuối cùng, bổ sung một câu, “Có lẽ, đây là Tần Cảnh nghĩ ra kế sách ‘Tá hắc phản phủng’! Các bạn đừng đoán mò!”
(Tá hắc phản phủng: kế hoạch tưởng chừng nhằm mục địch gây họa nhưng thực chất là nhằm tạo thuận lợi)
Mọi người đương nhiên không tin, nhưng người bị hại đã không nói gì, mọi người cũng không thể nhiều lời, nhao nhao thầm than Tập Vi Lam thực là quá lương thiện.
Tần Cảnh lần này càng không biết nên nói gì với Tập Vi Lam, chỉ có thể miễn cưỡng cười cười, sau đó tự ý xẹt qua vai cô ta, đi hướng thang máy.
Trong nháy mắt cửa thang máy sắp sửa khép lại, một cánh tay trắng nõn đưa ra ngăn lại, phịch một tiếng mở ra, Tập Vi Lam cười yếu ớt:
“Em có đồ để quên ở bãi đỗ xe, vừa vặn cũng muốn đi xuống.”
Cửa thang máy lần nữa khép lại, Tập Vi Lam vẻ mặt chân thành mong đợi nhìn Tần Cảnh, làm cô một trận da đầu run rẩy, cảm giác như con gà con bị chồn nhìn chòng chọc, ánh mắt nửa ngày không chuyển sang người kia, cuối cùng chỉ có thể lúng túng ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ thủy tinh.
Sau một trận trầm mặc quỷ dị,
Tập Vi Lam mở miệng : “Tần Cảnh, tấm hình này, là từ đâu ra vậy?”
Lời nói tựa hồ là thăm dò, lại không có chút thấp thỏm, bởi vì, vô luận chân tướng ra sao, tấm hình này chắc như đinh đóng cột là dùng Photoshop để vu cáo hãm hại.
Tần Cảnh mi tâm run rẩy một cái, lập tức liền không chút kiêng dè trả lời: ” Có người gửi bưu kiện nặc danh!” Vừa nói, Tần Cảnh mắt không chớp nhìn thẳng Tập Vi Lam.
Nhưng trên mặt cô ta vẫn là đạm đạm mỉm cười như cũ, không có một tia dao động.
Tần Cảnh không thể không than thầm khả năng giữ bình tĩnh của cô ta, nhất là bộ dáng không thẹn với lương tâm. Nếu cô không biết trước nội dung vở kịch, biết bưu kiện chính là do Tập Vi Lam gửi đến, cô chắc chắn nhìn không ra được khác thường, thế nào cũng sẽ không hoài nghi nàng.
“Tần Cảnh, em cũng là hôm trước mới nghe nói An Nham chia tay với chị, em không nghĩ đến hai người hóa ra vẫn còn quan hệ, giữ bí mật được như vậy. Em thực không biết, chị nhất định phải tin tưởng em!” Cô ta một mặt khoe khoang mình thắng, một mặt lại còn khờ dại nghĩ tới có thể đảm bảo không để lại ấn tượng xấu trong lòng Tần Cảnh.
Bất kỳ người nào cảm thấy cô ta không hoàn mỹ, đều khiến cô ta bất an như ngồi trên lửa.
Tần Cảnh hoàn toàn thông suốt, liếc mắt liền hiểu rõ ý nghĩ thực của Vi Lam, nhưng cũng thật sự là vô pháp lý giải tâm lý kì lạ của cô ta. Cái nhìn của người khác với cô ta, quan trọng vậy ư?
Nhưng nói sao cũng được, trước kia Tần Cảnh bị cô ta theo cái dạng này mà khống chế thành ngoan ngoãn dễ bảo, mặc dù trở thành đá lót nền kiêm bia đỡ đạn cho cô ta thăng tiến, mà vẫn cảm thấy Vi Lam rất giỏi rất cường đại, mỗi ngày hâm mộ ghen tị hận.
Hiện tại Tần Cảnh tuy rằng biết ý nghĩ của cô ta, nhưng cũng không muốn bới móc.
Đã đuổi theo cô đến đây, tốt nhất duy trì mặt ngoài hòa bình…
“Không sao, dù sao chị cũng đã chán ngấy hắn, đã sớm không thích nữa.” Ngữ khí bình bình đạm đạm, kiên định không thể nghi ngờ.
Suy cho cùng, cô thật sự là khinh bỉ loại đàn ông dựa vào nữ nhân phát tài cong lại đá người ta, ánh mắt cao ngạo xinh đẹp, xem thường thêm một câu,
“Lúc trước cảm thấy hắn rất có khí phách tài tử, có năng lực, giờ mới phát hiện, điểu ti vẫn là điểu ti, kém cỏi vẫn là kém cỏi, ăn mày có mặc quần áo mới, cũng không có khí chất hoàng gia! Hắn trời sinh ngoại hình nghèo kiết hủ lậu, dây dưa làm gì cho sốt ruột!”
(bạn vừa mới tra lại bản gốc và search trên baidu. điểu ti là trái với đẹp trai, giàu. đấy là cách giải thích ngắn nhất, so, cứ hiểu là chị Cảnh đang sỉ nhục Nham nhớ)
Tập Vi Lam giật mình, làm sao có chuyện, Tần Cảnh rõ ràng yêu An Nham muốn chết, vì hắn mà bất hòa với gia đình, vì hắn mà tình nguyện bán thân xác, vì hắn hi sinh sự nghiệp của chính mình, làm cái gì cũng là vì hắn, cho hắn, làm sao đột nhiên thành ra không yêu?
Hơn nữa, còn phong đạm vân khinh, vẻ mặt phiền chán nói hắn là điểu ti???
Điều này đả kích Tập Vi Lam sâu sắc, hóa ra mình đau khổ cay đắng bồi dưỡng, thành ra một tên điểu ti?
Không, không thể như vậy được!
Nhất định là Tần Cảnh không ăn được nho liền nói nho còn xanh, nhất định là cô ta vì yêu mà sinh ra ghen tị hận.
Nghĩ vậy, lòng Tập Vi Lam giãn ra một chút, không tránh được nhìn Tần Cảnh với ánh mắt giả vờ thương xót.
Cười nói: “Chị nghĩ được như vậy là tốt nhất, chị không giận em, em cũng thanh thản! Chúng ta vẫn là bạn bè tốt đúng không?”
Tần Cảnh run một cái, a a cười gượng hai tiếng.
Tập Vi Lam nói dứt lời, hơi hơi híp híp mắt, lần này Tần Cảnh phạm lỗi lớn, nếu như đẩy được cô ta xuống, sắp xếp người của mình ở vị trí đó, hẳn là sau này muốn gió được gió muốn mưa được mưa.
Cô ta thầm nghĩ, Tần Cảnh tuy rằng lãnh khốc lại ác liệt, nhưng vẫn là chút tài năng, dù từ bốn năm nay xích mích với gia đình, không dựa vào thế lực của ba, nhưng cũng đã gây dựng được một vùng trời đất ình cơ đấy.
Khởi đầu chỉ là một phóng viên giải trí thấp kém, sau làm nhiếp ảnh, bây giờ là đạo diễn chương trình, mà lại còn là đạo diễn chuyên mục đang hot nhất bây giờ trong giới truyền thông, “Tụ quang”.
Nếu cô ta không vì yêu đến mù mắt, đem chính tác phẩm của mình tặng không cho An Nham tranh cử, thì người hôm nay được điều đến bộ phận điện ảnh truyền hình làm đạo diễn, không ai khác chỉ có thể là Tần Cảnh!
Nhưng, bất quá, Tần Cảnh từ nay cũng không còn cơ hội!
(sfx: muah ha ha ha)
Tập Vi Lam cười nhẹ, ngoài ra, chuyên mục “ Tụ quang “ này đang thu hút dư luận vô cùng, tương lai phát triển cũng thật tươi sáng, Tập Vi Lam này phải tiếp nhận nó!
Thang máy đã xuống đến hầm để xe, tâm tình Tập Vi Lam càng lúc càng tốt hơn, tuy rằng Tần Cảnh nói An Nham là điểu ti làm cô ta có phiền muộn một chút, nhưng ngoài mặt vẫn rất hòa hảo, bày bộ dạng người trong nhà nói chuyện: “Đúng rồi, mẹ hôm trước còn hỏi, sao chị không đến thăm nhà một buổi. Chị xem thế nào nhé!”
Cô ta cười đến ôn nhu, giọng điệu nghe ra giống một cô em gái ngoan ngoãn được sủng nịch.
Chỉ là, không đến thăm nhà một buổi… Ô, cô thực sự cho cô là thiên kim tiểu thư nhà người ta đấy hả?
Tần Cảnh cười cười: “Chị bận quá, chắc phải một thời gian nữa!”
Tập Vi Lam càng cười tươi rói, “Cũng được!”
Nói xong, xoay người khoát tay đi.
Tần Cảnh không biết xe mình là xe nào hết, chờ đến lúc Tập Vi Lam đi rồi, mới xem lại chút kí ức tìm phương