Hai ngày sau.
Sáng sớm tinh mơ khi mặt trời vừa ló dạng thì Cố Linh Thư cũng ùa theo mà bật dậy khỏi giường vì cô biết hôm nay là ngày diễn ra cuộc thi tuyển chọn học sinh tham gia olimpic.
Cô vệ sinh xong thì liền xuống nhà ăn một bữa cơm ngon lành như bao ngày khác, ba mẹ cô nhìn cô ngày càng trưởng thành và chín chắn hơn sau cơn tai nạn xe mấy tháng trước cũng không khỏi vui lòng.
Mặc dù họ là ba mẹ cô nhưng cô vẫn chưa nói cho họ biết là cô sẽ tham gia cuộc thi tuyển chọn học sinh thi olimpic vì cô sợ họ sẽ lo lắng với thành tích của cô trước kia, nghĩa là của nguyên chủ.
Ba mẹ cô không biết nhưng đứa em trai ngỗ nghịch Cố Cảnh Liêm này lại khác, cậu đã dò hỏi bạn cùng lớp của cô và biết được điều này, cho nên trước ngày đi thi một ngày, cậu đã dặn dò Cố Linh Thư phải cố lên, rồi sau đó đưa ra một bài phát biểu về vấn đề tranh quyền tham gia olimpic lần này.
Tuy cô công nhận người em trai này công nhận sủng chị gái thiệt nhưng không ngờ lại sủng một cách thái quá như vậy.
Cô vò đầu bứt tai vì sự việc đi thi này cô nghĩ phải chăng lúc đó cô không nên đồng ý với thầy làm gì, để bây giờ phải nhọc lòng như này đây.
Kết thúc hồi tưởng cô lại ùa hét thức ăn vào miệng nhai sột soạt.
Một lúc sau cô ăn xong thì chào ba mẹ cô rồi đi ra khỏi cổng , lên xe và bảo tài xế chở đi.
Lúc đi trên đường cô rảnh nên lấy điện thoạt lướt weibo xem có gì vui không nhưng thật không may là mấy ngày này trên mạng chỉ hiện lên các mục tin liên quan đến ZERO và MY mà thôi, cô nhìn chúng chán rồi cũng không chịu nổi mấy cái tập tin liên quan tới cô.
Nên Cô đã mở wechat nhắn hỏi cô bạn thân Giang Hạ Vân :
Phòng Chat:!
Cố Linh Thư:[ bà thấy mấy cái tin đang hot trên mạng chưa ? ]
Giang Hạ Vân :[ À mấy cái tin hot về chúng ta ấy hả, tui thấy rồi , nhìn thấy nhiều người khen ngợi như vậy tui khoái lắm bà ơi]
Cố Linh Thư: [ tui nhìn mà phát chán ra đây này, hazz nhìn mấy cái bình luận khen ngợi tung hô của đám người ghét tui đây trong đó mà muốn ói , không biết đám người đó khi biết tui là Cố Linh Thư thì sẽ như thế nào nữa đây].
Giang Hạ Vân: [ thôi nhé tui có việc bận rồi không nhắn tiếp được nữa, chúc bà thi tốt]
Cố Linh Thư:[ uk, cảm ơn ].
Vừa tắt điện thoại cũng là lúc chiếc xe ô tô mà cô đang thoải mái ngồi dừng lại, à thì ra là đến trường rồi.
Cô bước xuống xe đi được mấy bước thì quay đầu lại nói với tài xế" chú không cần tới đón cháu đâu, cháu sẽ tự về được ạ".
Tài xế gật đầu lia lịa nghĩ tiểu thư ngày càng khác thường rồi, không còn hống hách như trước