Ông nội nó, dám quyến rũ cj hả, ôi mị lực của tên này lớn thật.Cô thầm cảm thán về vẻ đẹp của Hàn Lâm trong lòng.
Sắp thi rồi, anh còn đến đây làm gì, về ôn bài đi kìa.
Em đang lo lắng cho tôi à.
Anh nổi hứng trêu chọc cô .
Linh Thư đỏ mặt, nhưng vẫn không mất đi vẻ lạnh nhạt ban đầu, cô phản bác anh bị ảo tưởng à, ai thèm lo cho anh chứ.
Anh nhìn cô đầy sự yêu chiều nhỏ giọng ghé sát tai cô nói đừng có chối.
Rồi quay mặt đi, khuôn mặt vẫn cười đầy sự yêu nghiệt.
Anh ta lại dám trêu chọc cô , a cô bị sao vậy chứ, lại để một thằng nhóc nhỏ tuổi hơn trêu chọc thành ra bộ dạng này, tiền đồ của cô đâu mất rồi.
Cô lủi thủi bước đi không thèm quay mặt lại nhìn anh.
Khuôn mặt lúc rời đi không biết vì sao đỏ ửng lên cả.
Những hành động của Hoắc Hàn Lâm và Linh Thư đã thu vào hết trong tầm mắt cô gái nhỏ đứng trong góc.
Là Lục Tử Yên cô ta đã thấy chuyện này từ mấy tháng trước, thấy cảnh hai người nói chuyện vui vẻ, thấy cảnh anh chàng lạnh lùng, ít nói khi gặp Linh Thư lại rất ôn nhu tử tế.
Tuy cô ta tức không chịu đựng được nhưng gia thế của cô nào tốt bằng Linh Thư, ba cô chỉ là một thương nhân nhỏ trong tỉnh còn Linh Thư thì khác, ba cô ta là Chủ Tịch cả một công ty lớn.
Cô ta chỉ có thể cắn răng chịu đựng suốt một thờ gian dài, trong lòng luôn nghĩ đến