Anh hốt hoảng nhìn chiếc xe taxi mà cô đang ở trên đó, nó bị một chiếc xe tải lớn đâm phải...
Cặp mắt đen nháy kia của anh như một cái bóng đen không lấy một cảm xúc, cả người vừa run rẩy vừa chạy ngay tới chỗ chiếc taxi.
Vì khu vực anh chọn làm trụ sở của tổ chức, nên xung quanh chỉ là một con đường ít người qua lại, đôi khi chỉ có mấy chiếc xe lớn nhỏ chạy qua, chứ gần đó chẳng lấy một ngôi nhà nào cả, nói chính xác hơn là một nơi hoang vu hẻo lánh.
Vì thế vụ tai nạn xảy ra không có người nào ngoài anh nhìn thấy cả.
Hoắc Hàn Lâm vội vàng chạy nhanh tiến sát tới cạnh chiếc xe đã lật ngửa, chỉ có thể nhìn thấy một dãy máu đỏ tươi chảy ra từ ghế sau của taxi.
Dùng nắm tay tất sắt của anh mà đấm mạnh lên kính xe, chiếc kính từ nứt chuyển sang vỡ vụn, Hoắc Hàn Lâm thành công kéo cô ra ngoài mà ôm phần đầu cô vào ngực.
Cố Linh Thư mơ mang, cảm giác đau nhói trỗi lên trong cơ thể cô, cả người như bị thứ gì đè lên tới nỗi tê dại cả người.
Còn người tài xế thì không biết sống chết thế nào.
" Thư Thư, em mở mắt ra nhìn anh đi, đừng như vậy, em làm anh sợ!"
" Thư Thư, em đừng dọa anh mà anh..anh còn nhiều điều muốn nói với em lắm" Hoắc Hàn Lâm nghẹn ngào cất giọng nói vốn trầm thấp lạnh lùng bình tĩnh, nay trở nên run sợ, lo lắng đến cực độ.
Linh Thư mở mắt ra nhìn người đàn ông đang ôm cô, hai tay anh nhuốm máu của cô vì dùng để chắn máu tuôn ra giữa cơ thể.
Cố Linh Thư cảm nhận được cái cảm giác đau nhói, nhưng từ vòng tay anh ôm lấy mà trở nên dịu nhẹ hơn rất nhiều.
"Em cố chịu một chút, anh..anh gọi cấp cứu ngay đây" Giọng nói vừa hốt hoảng nhưng lại cộng thêm nước trên khóe mắt anh đã rơi xuống từ lúc nào.
Nói rồi, anh nhanh chóng lấy chiếc điện thoại trong túi ra rồi lập tức gọi một cuộc gọi.
Một Hoắc Hàn Lâm con người mạnh mẽ gan dạ tới đâu, thì giờ phút này lại yếu đuối bất lực bấy nhiêu.
Giọt nước mắt anh rơi xuống, hòa vào dòng máu trên người Linh Thư.
Anh chưa bao giờ lại sợ hãi mất đi một người, trái tim anh giờ phút này như chỉ muốn vỡ vụn ra từng mảnh.
Cố Linh Thư nhìn anh đau khổ như vậy, cũng không đành lòng, tuy cô sắp không chịu nổi nữa nhưng trước khi ch.ết cô vẫn muốn nói tất cả tình cảm tâm tư của bản thân cho anh nghe.
Linh Thư đưa bàn tay nhỏ sắp kiện sức khẽ chạm vào má anh mà xoa " Hàn Lâm, em có điều muốn nói với anh, em..em xin lỗi vì đã không thể nói chuyện này sớm hơn, dù em sắp..sắp không thể nào trụ nổi nữa nhưng em vẫn..hực..vẫn muốn nói những cảm xúc hiện tại của mình cho..cho anh biết".
"Em thích anh, à không, không phải thích nữa mà...mà em đã yêu anh rồi ".
Cô gượng chút sức lực nhỏ bé cuối cùng mà nói ra nỗi lòng của bản thân.
Cô cũng đã khóc khi bản thân đã không nhận ra tình cảm của bản thân sớm hơn để rồi kết cục lại thành như vậy.
" Thư Thư, là thật sao..
anh cũng yêu em, yêu em rất..rất nhiều!".
" Em mệt quá, em