Hắn thấp giọng nói.Giống như vừa dỗ dàng vừa dụ hoặc.Bàn tay nhẹ nhàng gãy vào lòng bàn tay nàng, hắn có chút thăm dò, dáng vẻ muốn thân cận nhưng lại không dám thân cận nàng, cực kỳ giống một con thú nhỏ.Cho dù trái tim là tảng đã cũng sẽ bị hắn huyên náo một hồi làm gợn sóng.
Quả nhiên, sắc mặt Thẩm Diệu Âm khẽ biến, cuối cùng nàng giơ tay lên, sờ về phía gò má của hắn.Bàn tay có hơi lạnh khẽ vuốt gương mặt hắn, có điều ý lạnh này lại như ngọn lửa, mỗi nơi bàn tay nàng mơn trớn qua đều giống như châm lửa lên vậy.Thật nóng.Tư Đồ Yếm vô thức cầm lấy cổ tay nàng, thế nhưng hắn đột nhiên phát hiện mình không bài xích sự thân mật của nàng.Ngón tay của Thẩm Diệu Âm rất xinh đẹp, là tay của cô nương gia, không có dùng qua kiếm, là một đôi tay sạch sẽ như thức hải của nàng.Lúc ngón tay mịn màng lướt qua gương mặt hắn, Tư Đồ Yếm chỉ cảm thấy trên mặt có chút tê dại.Không hiểu sao hắn nhớ lại lần Thẩm Diệu Âm dẫn hắn đi vào trong thức hải của nàng, đó là lần đầu tiên hắn đi vào thức hải của người khác, lúc ấy hắn cũng nghĩ là phải rút linh lực về không hồ nháo với nàng.
Thế nhưng linh lực của hắn và Thẩm Diệu Âm phù hợp quá mức, còn chưa kịp phản ứng đã thành một đường thông suốt.Hầu kết Tư Đồ Yếm giật giật, hắn thu lại vẻ mặt tùy ý lại chọc người của mình.Vốn hắn muốn thăm dò xem Thẩm Diệu Âm có vô dục vô cầu, lục căn thanh tịnh không.
Ai ngờ lúc này tâm trí hắn có hơi loạn, bàn tay của Thẩm Diệu Âm vẫn tinh tế vuốt ve trên mặt hắn, làm cho thức hải của hắn cũng không yên nổi.....!Nếu nàng còn như vậy, ta sẽ làm thật đấy."Haiz, thế mà là thật." Giọng điệu của Thẩm Diệu Âm có vẻ tiếc nuối, nhưng cũng mang theo vài phần nhẹ nhõm.Nàng sờ soạng gương mặt của Yến Quỳ cả nửa ngày, muốn xem có phải hắn đeo mặt nạ hoặc là dùng thuật dịch dung không.
Cho dù dùng cách nào để che giấu dung mạo, thì dưới sự tỉ mỉ kiểm tra vừa rồi của Thẩm Diệu Âm, đều sẽ lộ ra sơ hở.Có điều dung mạo của Yến Quỳ lại không có bất cứ vấn đề gì.Hắn không phải Cẩn Dương tiên quân.Đoạt xá cũng không phải, dịch dung cũng không phải, vậy hắn thật sự không phải rồi."Yến Quỳ, ngươi và ta đều không phải người cùng một đường." Thẩm Diệu Âm không phải là người dây dưa dài dòng, nàng sẽ không theo khẩu vị của người khác.
Có điều thiếu niên ngây thơ trước mặt nàng lại có vẻ như trúng độc rất nặng đối với nàng, vì sớm cho hắn thấy rõ được hiện thực, Thẩm Diệu Âm không tiếc nói nặng lời một chút."Ta đã là đạo lữ của Cẩn Dương tiên quân, tâm tư của ngươi vẫn nên nhanh chóng thu lại đi.
Hôm nay ta sẽ coi như là ngươi say rượu nói lời lung tung, bây giờ ngươi ngủ một giấc đi, ngày mai thức dậy cái gì cũng sẽ quên hết."Nàng vung ống tay áo lên, túy hồn hoa giấu trong tay áo lập tức phát huy công hiệu, hương hoa lập tức phảng phất bốn phía trong phòng.Nam nhân trước mặt quả nhiên trúng chiêu, lúc này hắn liền hôn mê bất tỉnh."Ngươi vẫn còn trẻ tuổi." Thẩm Diệu Âm lắc đầu, hạ lời bình với Yến Quỳ đã té xỉu.Đây vẫn là lần đầu tiên nàng sử dụng pháp thuật đẳng cấp cao như vậy, trong lòng có chút không chắc chắn rốt cuộc có thể ảnh hưởng đến người không.
Nhưng bây giờ Yến Quỳ say đến mơ màng, cũng coi như cho nàng thêm mấy phần cơ hội.Ánh mắt nàng chỉ dừng lại trên người Yến Quỳ một lát, sau đó vô ý ngẩng đầu.Ngoài cửa sổ có một bóng tối hiện lên.Trái tim Thẩm Diệu Âm khẽ động, lập tức nghĩ đến chuyện sắp xảy đến theo nguyên tác.Không dám nghĩ nhiều, nàng lập tức quay người đi theo ra ngoài."Đệ tử ngây thơ" bị nàng làm bất tỉnh trên đất chưa kịp quản lúc này lặng lẽ mở mắt trái, thoáng quan sát động tĩnh một chút.
Thấy nàng đã sớm biến mất không thấy bóng dáng đâu, Tư Đồ Yếm cũng lười giả vờ.Hắn đứng dậy nhìn căn phòng vắng vẻ, sau đó mới miễn cưỡng tựa vào bên cửa sổ, đó là vị trí vừa rồi Thẩm Diệu Âm đã đứng.
Trầm mặc hồi lâu.Hắn nhẹ giọng lên tiếng, giọng nói mang mấy phần ý cười không rõ: "Ha,tiên tử quả là lòng gan dạ sắt."***Trong địa giới Thanh Diễn Tông có bảo bối, nghe nói là Thần khí còn sót lại trong trận chiến Thần Ma.Trong nguyên tác có đề cập trong vài câu rải rác, nói là trong đêm Hứa Thừa Phong đoạt được bảo vật, sau đó dùng thứ này làm nước cờ đầu, tiến vào cửa lớn của Huyền Uyên tông.
Vậy theo lý mà nói, tối nay Phượng Tiêu Tiêu sẽ xuất hiện, nàng ta và Hứa Thừa Phong sẽ cùng nhau đoạt bảo!Rốt cuộc thì Thẩm Diệu Âm vẫn không yên lòng thái độ của Phượng TiêuTiêu đối với mình, vừa rồi nàng nhìn thoáng qua bóng đen ở ngoài cửa sổkia, liền lập tức theo sau.Theo đến bên hồ Giáng tiên.Nhưng vào lúc này, bóng đen kia đột nhiên biến mất không thấy đâu nữa.
Thẩm Diệu Âm lập tức cảnh giác, không dám làm hành động thiếu suy nghĩ.Hồ Giáng tiên là linh hồ trong cảnh nội của Thanh Diễn tông, linh khí trong hồ bay khắp bốn phía.Dù cách thật xa, nàng vẫn có thể cảm giác được gió đêm mang theo một lượng linh khí lớn đánh về phía mình.Linh khí của hồ Giáng tiên nhẹ nhàng khoan khoái, giống như sương mù dày đặc bị gió đêm cuốn lấy, bao quanh rừng rậm.
Kim đan của nàng bị linh khí nơi này làm cho phát run.Linh khí giao nhau.Thẩm Diệu Âm bắt đầu tò mò về nơi này.Rốt cuộc thì hồ Giáng tiên giấu bảo bối gì, có thể khiến cho linh khí của nàng và vùng nước này quấn giao?Tò mò thì tò mò, nhưng nàng cũng không có lòng tham.Vị trí của nàng đã là biên giới vực sâu, không thể tiến lại gần hồ thêm nữa.
Hồ Giáng tiên là linh hồ, nhưng bốn phía quanh hồ lại là sương mù và độc chiểu năm xưa không tiêu tan.
Vì truy tìm bảo vật trong truyền thuyết và linh lực, trong tông ngoài tông hàng năm có không biết bao nhiêu đệ tử bị chôn vùi ở nơi này.Ngay vào lúc này không dám hành động thiếu suy nghĩ...Một luồng sáng ngời lại xuất hiện!Có người kéo đăng chú.Thẩm Diệu Âm lặng lẽ lùi về sau một cây đại thụ, híp mắt dò xét bóng đen phía xa.Nàng không thấy rõ dung mạo của người kia, nhưng từ vóc người và hình thể, nàng có thể xác định, người kia nhất định là Hứa Thừa Phong.
Có điều bên cạnh hắn không có ai.Dường như Phượng Tiêu Tiêu không ở nơi này?Ở một bên khác của hồ Giáng tiên, Hứa Thừa Phong chậm chạp không có động tĩnh.
Hắn không tiến cũng không lùi.
Thẩm Diệu Âm không có hứng thú ở đây chờ hắn câu bảo bối.Thấy phản ứng do dự của Hứa Thừa Phong liền biết, hôm nay hắn sẽ không tiến lên.Ngay khi nàng chuẩn bị chiến thuật rút lui, một tiếng gió thổi tới!Phía sau nàng, từ bốn phương tám hướng xuất hiện mấy