Thẩm Diệu Âm được Hoàng hậu nương nương dắt đi, Hoàng hậu không ngừng hỏi nàng chuyện quá khứ.Nhưng mọi chuyện đã qua, nàng cũng không muốn nhiều lời.Nếu kể cho Hoàng hậu nương nương nghe những tháng ngày nàng ở Thanh Diễn Tông, bà ấy sẽ biết nàng sống không được tốt, chỉ càng khiến bà ấy sầu muộn thêm thôi.Nàng tình cờ đến Nhân giới, trời xui đất khiến khôi phục thân phận trở thành công chúa.
Dù vậy, Thẩm Diệu Âm vẫn không thể nào yên lòng.Thẩm Nhu đã đến Nhân giới, nhìn hành động là có thể thấy nàng ta không định quay về Tiên giới.
Nhưng dù sao đi nữa, Thẩm Nhu ở đây cũng là một tai họa ngầm.
Lỡ ngày nào đó nàng ta bị Thiên Đạo giáng sét trừng phạt, tất cả những người ở cạnh nàng ta đều sẽ phải chịu chung tai ương.
Thẩm Diệu Âm càng nghĩ càng không muốn chuyện đó xảy ra.Trong khi nàng đang sứt đầu mẻ trán thì An Nghi công chúa vào cung tìm nàng trò chuyện.Mỗi lần ngắm nhìn người tỷ tỷ có dung mạo giống đến tám phần, Thẩm Diệu Âm đều cảm thấy lòng mình ấm áp.
Vì áy náy tự trách mà mấy năm qua, An Nghi công chúa không chịu thành thân, điều đó càng làm Thẩm Diệu Âm lo lắng.Tiên giới không giống Nhân giới, rất ít Tu sĩ có bạn đời, họ cũng khôngnhất thiết phải cưới gả.
Dù sao Tu sĩ thường sống rất lâu, nói không chừngphi thăng xong còn trẻ mãi không già, vì vậy thái độ của họ với việc cướigả cũng không vội vã.Nhưng Nhân giới thì khác.Nhân giới suy xét chuyện cưới gả cực kỳ thận trọng, đề cao một đời một kiếp một đôi người.Nếu An Nghi đã quyết tâm để tóc tu hành, Thẩm Diệu Âm cũng không thể ngăn cản đối phương.
Nhưng qua nhiều ngày quan sát, nàng phát hiện mọi chuyện không phải như vậy.
Chắc hẳn có người theo đuổi An Nghi, chẳng qua không biết An Nghi thấy thế nào thôi."Âm Âm, muội ở trong cung đã quen chưa?" An Nghi bước đến cạnh và vuốt tóc Thẩm Diệu Âm.
Nàng ta biết muội muội đã bước vào Tiên giới, không thể ở lại nhân gian quá lâu, vì vậy mới lo lắng đến thăm muội muội.An Nghi công chúa không biết Tiên giới có gì hay.
Qua vài câu trò chuyện với Thẩm Diệu Âm, nàng ta có thể nhận thấy các Trưởng lão ở Tu Tiên giới chưa chắc đều là người tốt.
Nơi đó cũng có những kẻ đạo đức giả tồn tại, nếu đã như vậy, tại sao muội muội không dứt khoát ở lại hoàng cung? Ở đây muội ấy là Chiêu Dương công chúa của phụ hoàng mẫu hậu, nhận hết mọi vinh hoa phú quý, không còn ai dám bắt nạt muội ấy.
Thế là An Nghĩ nghĩ ra một cách."A tỷ, muội ổn mà." Thẩm Diệu Âm để lộ má lúm đồng tiền ngọt ngào: "Muội nghe nói hồi bé, a tỷ và Trưởng công tử nhà Thừa tướng hứa hôn, bây giờ vị công tử kia đã đậu Trạng nguyên, sao a tỷ không cân nhắc ạ?" An Nghi sửng sốt, nàng ta không ngờ mình bị Thẩm Diệu Âm hỏi ngược lại.Đương nhiên An Nghi biết Trạng nguyên mà Âm Âm nói, nhưng mấy năm trước, nàng ta luôn sa vào áy náy tự trách nên vẫn chưa cân nhắc đến chuyện này.
Còn vụ hứa hôn kia, nàng ta đã sớm nói không cần tính nữa, Thừa tướng cũng thấu hiểu.
Từ đấy về sau đôi bên không còn khúc mắc, chẳng biết vì sao chuyện này lại tới tai Âm Âm."Được rồi, muội đừng nói ta nữa, không phải muội cũng vậy sao?" An Nghi kéo Thẩm Diệu Âm ra khỏi điện, dẫn nàng đến trường đua ngựa.Phạm vi trong cung rất rộng.
Hoàng đế chăm lo cho sở thích của đám con trai nên đặc biệt mở một cái sân rộng vừa phải để họ làm nơi đua ngựa.Nơi đây có rất nhiều con cháu nhà quan lui tới, nếu như công chúa hay tiểu thư nào đó tới đây, chắc chắn tình lang của nàng đang ở trong này.Chẳng qua thân phận của An Nghi công chúa đặc biệt, hơn nữa mấy năm nay nàng ta sống như nước lặng.
An Nghi đến trường đua ngựa, không ai dám nghi ngờ nàng ta đến thăm tình lang, phần lớn người sẽ nghĩ nàng ta tới kiểm tra bọn đệ đệ có luyện cưỡi ngựa đàng hoàng hay không.Thẩm Diệu Âm đi theo An Nghi nên cũng thuận tiện, có thể thoải mái vào trường đua ngựa."Ể? Hoàng tỷ đến kìa!" Nhóm hoàng tử nhạy bén nhận ra An Nghi đến chơi, họ sôi nổi dừng việc để thỉnh an.
Đợi đến khi trông thấy Thẩm Diệu Âm bên cạnh An Nghi, cả đám đều lộ vẻ tò mò.
"Đây là muội muội Âm Âm nhỉ?""Không uổng là muội muội ruột của ta, đẹp y như ta vậy!""Lão Nhị à huynh đừng có khoác lác, chẳng lẽ Âm Âm không đẹp bằnghuynh?""..."An Nghi nhìn lướt qua cả đám, đợi đến khi thấy bóng người mình muốn tìm, nàng ta mới bình ổn tinh thần, giới thiệu Thẩm Diệu Âm với họ: "Đây là muội muội Âm Âm của ta, sau này mọi người hãy đối xử tốt với muội ấy."Thẩm Diệu Âm cảm thấy câu nói này không ổn, nhưng nàng không biết nên mở miệng thế nào, đồng thời cảm giác không khỏe vẫn luôn quẩn quanh người nàng, chưa từng rời khỏi."Đến đây Âm Âm, muội hãy làm quen với họ nào.
Đây là Nhị ca muội, Tam ca, Tứ ca..." An Nghi giới thiệu từng người với nàng.Thẩm Diệu Âm càng lúc càng thấy không ổn, cảm giác gặp người thân này là sao? An Nghi công chúa biết rõ nàng đã gặp mặt các ca ca rồi, bây giờ lại tốn công tốn sức giới thiệu lần nữa, rốt cuộc muốn dẫn ai ra...!"Nào, vị này là..." An Nghi ngừng lại trước mặt một thiếu niên.Thiếu niên này khác hẳn nhóm hoàng tử, trên người hắn tràn đầy hơi thở sắc bén của người từng trải qua chiến trường, khí thế xuất trần của hắn làm người ta phải ghé mắt nhìn, mặt mũi đẹp đến mức đủ khiến vô số cô nương không dám nhìn thẳng vào.Nhưng Thẩm Diệu Âm có phải là cô nương bình thường không? Không hề nhé!Nàng quan sát thiếu niên hồi lâu, càng nhìn càng cảm thấy không ổn.Cuối cùng nàng đã biết vì sao hôm nay mình có cảm giác không khỏe rồi.
Từ khi nàng đặt bước chân đầu tiên vào trường đua ngựa, ánh mắt của người thiếu niên đã theo dõi nàng.
Hắn nhìn nàng một cách thoải mái trắng trợn, không hề sợ hãi.Hắn quan sát Thẩm Diệu Âm theo kiểu đương nhiên, giống như hắn vốn có thể làm như vậy.
Tam Hoàng tử đứng cạnh dùng khuỷu tay húc hắn, bảo hắn đừng quá mạo phạm muội muội tiên tử nhà mình, nhưng đối phương vẫn cứ cà lơ phất phơ, hơn nữa còn nhướng mày, cố tình mỉm cười trêu ghẹo nàng.Thẩm Diệu Âm: Trường hợp này không ổn cho lắm...An Nghi thấy Thế tử đặc biệt có tình cảm với Âm Âm, nàng ta cũng yên lòng.Khó khăn lắm mới gặp lại muội muội, nàng ta có lòng riêng, hy vọng muội muội ở lại Nhân giới.
Nhưng cách hay nhất khiến muội muội ở lại chính là tác hợp nàng với thiếu niên nhân gian, không phải sao?"Âm Âm, vị này là Thế tử phủ Bình Uy hầu, hắn và muội từng được hứa hôn."Thẩm Diệu Âm: ???An Nghi cũng không nói dối.
Hồi nàng ta và Thẩm Diệu Âm còn bé, Đế Hậu đã hứa gả hai người cho con của trọng thần trong triều.
An Nghi công chúa được hứa gả cho Trưởng tử nhà Thừa tướng, còn Thẩm Diệu Âm thì hứa hôn với Thế tử Hầu gia.Thời gian mới qua không lâu, vừa khéo Thế tử mới cử hành Quan lễ[1] mấy ngày trước, Thẩm Diệu Âm đã trở về.[1] Lễ đội mũ dành cho nam.Đây chẳng phải là lương duyên trời ban sao?An Nghi nghĩ vậy.Nhưng đối với Thẩm Diệu Âm, chuyện nàng trở về chẳng hề liên quan đến lương duyên trời ban.Ở Nhân giới, nam nhân cử hành Quan lễ xong xuôi là có thể thành thân, chẳng lẽ An Nghi công chúa định...Thẩm Diệu Âm cảm thấy không được rồi.
Cực kỳ không ổn.Nàng lộ vẻ khó xử, ánh mắt nhìn Thế tử cũng trở nên cực kỳ phức tạp.
Quả thực Thế tử rất đẹp, nhưng Thẩm Diệu Âm sống cùng Cẩn Dương TiênQuân có dung mạo vô song quá lâu, trình thẩm mỹ của nàng đã bị Tư Đồ Yếm tha đi mất rồi."A tỷ, chuyện này không ổn." Thẩm Diệu Âm từ chối khéo: "Thế tử và muội không gặp nhau nhiều năm, hơn nữa muội và hắn cũng không phải người chung đường, dù sao cũng có xa cách.
Nếu ở bên muội thì quả là thiệt thòi cho Thế tử."An Nghi còn chưa nói chuyện thì đã thấy Thế tử bước lên phía trước.
Hắn ngắm nhìn Thẩm Diệu Âm, ý cười hàm chứa trong mắt không