Nụ hôn của Thẩm Diệu Âm thành công gợi nên cơn động dục của Tư Đồ Yếm.Hắn ôm lấy nàng rất chặt, không cho phép nàng thoát khỏi mình.
Dần dà, bàn tay hắn bắt đầu không để yên.Đầu óc nàng trở nên mơ màng, từng tấc da thịt bị hắn vuốt ve đến nỗi nhưcó lửa bùng lên...Nóng quá.Nàng bắt đầu tìm đường rút lui, nhưng Tư Đồ Yếm nào có dễ dàng buông tha.Nước suối ấm quá đi mất.Mà nàng cũng nóng quá đi.***Từ đó về sau, hai người luôn ở trên đảo Ly Giang.Tư Đồ Yếm ghét tiếp xúc với người ngoài, Thẩm Diệu Âm cũng cảm thấy sống trên hòn đảo này thoải mái hơn.Không biết có phải nhờ tiết trời trên đảo dễ chịu, từ bấy đến nay, hắn không còn bị Yêu khí Ma khí quấy rối tinh thần.
Tu vi của hắn đã vô cùng thâm sâu, từ nay về sau không ngừng tu luyện, linh lực ngày càng trở nên thanh khiết.Tâm ma thường xuyên quấy nhiễu hắn đã biến mất không còn bóng dáng, dù vậy nhưng đôi khi gặp ác mộng, hắn sẽ nhíu mày kéo Thẩm Diệu Âm rồi ôm vào lòng, đợi hơi thở trên người nàng xua đi sự buồn bực trong tim mình, hắn vẫn tiếp tục ôm chặt nàng, tán gẫu với nàng câu có câu không.
Ngày hôm đó, hai người cứ lần lữa không chịu dậy, ăn ý nằm lại trong chăn.
Lò sưởi trong chăn thường xuyên tỏa ra hơi ấm.
Có hắn bên cạnh, nàng không cần phải đắp chăn quá dày.Hắn nắm tay nàng, ấn đường hơi nhăn, hình như vẫn chưa dậy.Ban đầu Thẩm Diệu Âm tưởng rằng hắn cố tình trêu nàng như mọi ngày, nàng phải chủ động hôn môi thì hắn mới chịu dậy.
Nhưng trường hợp bây giờ không giống thế, hình như Tư Đồ Yếm thật sự bị bóng đè, khó lòng tỉnh lại.Nàng nghiêng người, đồng thời đưa tay khẽ véo mặt hắn.
Mặc cho nàng vuốt ve xoa nắn thế nào, hắn cũng không có dấu hiệu mở mắt.
Thẩm Diệu Âm nghi ngờ, chẳng lẽ hắn lại chìm sâu vào Thức Hải?Sống trên đảo Ly Giang, vì không có người ngoài gây khó dễ giữa chừng nên Yêu khí Ma khí cũng không tùy tiện quấy rối được tinh thần hắn, nhờ thế nên tu vi của hắn tăng lên ngày càng nhanh, nhưng theo đà đó đối mặt với bình cảnh[1] lại càng khó vượt qua.[1] Nó như một thử thách/chướng ngại mà mỗi Tu sĩ phải gắng sức vượt qua để đột phá tu vi.Càng về sau, chỉ có Tư Đồ Yếm mới cản trở được chính hắn.Trước đây hắn từng chìm sâu vào cảnh trong mơ, nhưng chưa được nửa canh giờ đã thuận lợi tỉnh dậy.Mà bây giờ hắn cứ rề rà mãi, chưa có dấu hiệu thức tỉnh.Thẩm Diệu Âm chủ động rúc vào lòng hắn, sau đó nàng vươn đôi tay ôm cổ hắn, để trán mình kề sát vầng trán đối phương, kế tiếp nàng cũng từ từ nhắm mắt.Tập trung tinh lực, chầm chậm ngưng thần.[2] [2] Tập trung tư tưởng.Nàng rót linh lực từ từ vào Thức Hải của hắn.Thức Hải của hai người đã sớm mở rộng cho nhau, Thẩm Diệu Âm có thể tùy ý thăm dò Thức Hải trong hắn.
Dù tu vi của Tư Đồ Yếm cao đến đâu, hắn đều không thiết lập giới hạn cho nàng.Nơi đó vẫn là sóng biển trào dâng, đá ngầm lởm chởm.Nhưng giờ đây, vùng biển mênh mông trong Thức Hải của hắn không còn đen như mực mà là màu lam nhạt thông thường.
Bầu trời cũng không tối om nữa, hiện giờ đang ngập đầy ráng chiều, ánh trăng trốn sau vầng mây như đã chuẩn bị đâu vào đấy.Cuối cùng đã thành Thức Hải bình thường rồi.Thẩm Diệu Âm chèo con thuyền nhỏ đến hòn đảo đơn độc, cảnh trên đảo đã đẹp hơn trước rất nhiều.
Đáng lưu ý là chiếc lều nhỏ nàng từng dựng nên cách đây rất lâu, bây giờ nó vẫn sừng sững ở đó.
Chẳng những không bị dỡ bỏ, ngược lại còn được bảo vệ nguyên vẹn.Nàng ngồi trong lều một lát, sau đó nhìn thấy vài người đang trao đổi với nhau ở đằng xa.Đó là Tư Đồ Yếm và hai trưởng bối đứng đối diện hắn.Người đứng ngoài cùng bên phải hắn là một nữ nhân có dung mạo đẹp đẽ, vì ở xa nên Thẩm Diệu Âm nhìn không rõ lắm.
Bà mỉm cười nhìn Tư Đồ Yếm, hình như đang nói gì với hắn.
Trong lúc họ trò chuyện, đạo sĩ già râutóc bạc phơ đứng bên cạnh đáp lại đôi câu, nhưng phần lớn là để nữ nhân kia nói, ông ấy chỉ đứng đó mỉm cười nhìn họ, im lặng không nói gì.Thẩm Diệu Âm nhìn gương mặt đạo sĩ già, nàng lập tức nhớ ra đó là Thanh Phong Đạo nhân.
Nếu vậy thì nữ nhân xinh đẹp kia...!chẳng lẽ là Liên Y Tiên tử?Vừa nghĩ đến đấy thôi, nàng cũng không ngờ Tư Đồ Yếm quay đầu lại nhìn thấy mình.Ánh mắt hai người giao nhau, cả người nàng bỗng chốc bừng tỉnh khỏi Thức Hải, trở về hiện thực.Quả nhiên giờ phút này, Tư Đồ Yếm đã tỉnh dậy.Hắn không nói chuyện rất lâu, im lặng một hồi mới chịu mở miệng: "Ta vừa nằm mơ thấy Liên Y Tiên tử."Ngừng trong giây lát, hắn vòng tay siết chặt eo Thẩm Diệu Âm, thở ra một hơi nặng nề: "Bà ấy nói là phải đi rồi."Tư Đồ Yếm cũng không hiểu lắm về những người mình vừa gặp trong Thức Hải.
Tư Đồ Di chỉ xuất hiện trong chớp mắt ngắn ngửi, không nói gì với hắn cả.
Gã như một người bình thường, chẳng còn khả năng khống chế tinh thần ai.
Thanh Phong Đạo nhân vẫn nói chuyện với Tư Đồ Yếm như mọi khi, dặn dò hắn phải siêng năng tu luyện, gặp chuyện gì cũng đừng quá nóng nảy sốt ruột.Chỉ riêng Liên Y Tiên tử nói với Tư Đồ Yếm rất nhiều chuyện.Sự cẩn thận kỹ lưỡng qua từng câu nói của bà khiến hắn cảm thấy ở chân trời xa xôi nào đó, bà luôn lặng lẽ quan tâm hắn.Trước giờ Tư Đồ Yếm chưa từng có ấn tượng về Liên Y Tiên tử.
Hắn không nhớ được chuyện hồi nhỏ, chỉ biết Liên Y đối xử với mình rất tốt, nhưng dần dà về sau, ký ức của hắn trở nên mơ hồ.Mọi thứ hắn biết về bà đều là nghe đồn và kể lại, những ai từng gặp bà trong hơn trăm năm qua đã nói cho hắn nghe.
Họ bảo Liên Y rất đẹp, Liên Y lương thiện, Liên Y là Tiên tử được mến mộ nhất trên chín tầng trời.
Bọn họ còn nói Liên Y rất quan tâm hắn.Tư Đồ Yếm chỉ biết được hoàn cảnh trước kia của bà thông qua đôi câu truyền miệng, hắn không thể nào cảm nhận được.
Thế nhưng giấc mộng vừa rồi rõ ràng đến mức hắn cho rằng ba người họ lại xuất hiện bên cạnh mình lần nữa.Thẩm Diệu Âm yên lặng lắng nghe hắn kể chuyện, nàng cũng cảm thấy kỳ lạ.Nằm chiêm bao, mộng thấy gì đó đều mông lung mịt mờ.
Ngay cả Tư Đồ Yếm cũng vậy, giấc mộng không thể nào liên quan đến linh lực của hắn.
Nhưng chuyện vừa rồi cũng không thể nói hoàn toàn là mơ, bởi vì ba người kia xuất hiện trong Thức Hải của hắn.Thức Hải liên quan đến cảnh trong mộng, nhưng cần linh lực mới vào được Thức Hải.Nói cách khác, Thanh Phong Đạo nhân và Liên Y Tiên tử đã dùng linh lực nhằm xuất hiện trong Thức Hải và trò chuyện với hắn.
Chẳng qua linh lực họ quá yếu nên làm hắn không phân biệt được rốt cuộc là cảnh trong mộng hay thực sự xảy ra điều đó."Có lẽ bà ấy đến từ biệt chàng, chàng có trò chuyện với bà ấy không?" Thẩm Diệu Âm hỏi.Tư Đồ Yếm gật đầu, cất giọng rầu rĩ: "Bà ấy nói trước đây từng oán hận, cho dù muốn đi cũng không đi được.
Bây giờ oán hận đã bị ta giải trừ, bà ấy phải trở về nên dùng linh lực cuối cùng đến thăm ta."Hắn nói vô cùng khéo léo, nhưng Thẩm Diệu Âm vừa nghe đã hiểu.Dù Liên Y Tiên tử khoan dung rộng lượng, bà cũng khó lòng quên được Tư Đồ Di đối xử tàn nhẫn với mình.
Người có oán hận không thể quay