Kết thúc hai ngày thi giữa kỳ, Phó Lê nhẹ hết cả người, cuối tuần yên tâm nuôi bé con, tiến hành giao lưu trò chuyện cùng bé. Phó Lê phát hiện thời tiết bên thủ đô đã bắt đầu trở lạnh, bé con đã lôi quần áo mùa đông ra dùng rồi. Nhân lúc bé con không có ở nhà, cô mua chăn mới cho bé con.
Chăn cũ của bé con rất dày, rất ấm áp, nhưng lại rất nặng, Phó Lê lo lúc ngủ bé con đắp lên sẽ thấy khó chịu, nên mới có ý định thay chăn mới vừa nhẹ vừa ấm cho bé. Nặng như vậy, sao Lục Triết lại không để ý đến cơ chứ?
Chăn lông là một bộ gồm hai chiếc, hai chăn mỏng có khóa cài, có thể tách ra dùng riêng từng cái được, cũng có thể l*иg vào dùng chung, đồng thời có thể nhét thêm chăn đơn vào trong, mùa đông dùng rất tiện.
Cô suy nghĩ cẩn thận chu đáo thật đấy, nhưng điều này lại càng khiến cho Lục Triết cảm thấy bản thân mình mắc nợ Phó Lê, cả đầu toàn là tiết kiệm tiền.
Nếu tiết kiệm đủ tiền, nói không chừng anh có thể nhìn thấy cô. Sau khi thấy cô, hi vọng bên anh cũng có cách nào đó để có thể gửi ít đồ sang chỗ cô.
Sáng thứ hai, Phó Lê dậy sớm để đến trường, trông như đang nghịch điện thoại bình thường, nhưng thật ra trong lòng lại kích động không thôi, bởi vì hôm nay là ngày thông báo điểm thi.
Sau khi kết thúc tiết chào cờ, học sinh từ từ quay về lớp học. Thầy toán đưa bài thi đã chấm cho mấy bạn học ngồi hàng đầu, để bọn họ đứng dậy đi trả bài thi.
Phía dưới cãi cọ ầm ĩ, học sinh nhận được bài thi của mình bắt đầu bàn luận về điểm số mình nhận được, giáo viên toán dùng ánh mắt phức tạp nhìn Phó Lê, sau đó nói lời ẩn ý: "Thầy biết trong lớp có nhiều bạn học rất thông minh, trong nhà lại có điều kiện tốt, sau này cũng không cần dựa vào bằng cấp để đi xin việc làm, cho nên ngày thường mới không chăm chỉ học hành."
"Nhưng cho dù điều kiện gia đình tốt đến đâu thì bản thân cũng phải chú ý học tập, nếu có thể thi đậu vào được một trường đại học danh tiếng, không phải việc này càng tốt hơn à? Hy vọng những bạn đạt điểm tốt lần này có thể duy trì được thành tích của mình, đừng để đến đợt thi tiếp theo điểm lại bị tụt xuống.”
Giáo viên toán nói xong, lại nhìn Phó Lê, thấy cô không hề nghe mình nói, còn đang nghịch điện thoại, trong lòng lập tức thấy buồn bực, không nhịn được nói to: "Bây giờ lớp chúng ta thi toán còn ổn là bởi vì chúng ta còn chưa học hết lý thuyết, vì lẽ đó nên độ khó của bài thi lần này đơn giản hơn so với đề thi đại học, nhưng nhìn chung điểm toán của ban xã hội chúng ta vẫn khá thấp, điểm thi lần này cũng ổn. Người đạt điểm toán cao nhất ban xã hội chúng ta là Phó Lê, thi được 148 điểm, do sơ ý tính sai một đáp án, suýt chút nữa đã được 150 điểm rồi."
Lời này vừa nói ra, cả lớp khiếp sợ nhìn về phía Phó Lê.
Ban xã hội chủ yếu là nữ, trong lớp có 35 người, chỉ có 8 học sinh nam, còn lại đều là nữ. Trong đám nữ sinh cũng có vài người học khá, nhưng dù sao trung học Hoành Thụy cũng là học viện của giới nhà giàu nên điểm thi đầu vào cấp 3 có sự chênh lệch khá lớn, học sinh có thành tích tốt cũng có, nhưng số lượng hơi ít.
Lớp 11 năm ngoái, ngoại trừ một lần thi toán đề cực kỳ dễ ra, thì mới chỉ có 3 người được 150 điểm, còn đâu không có ai như vậy cả. Lần này tuy Phó Lê không đạt điểm tuyệt đối, bị trừ hai điểm, nhưng nếu lấy bảng tính điểm toán ra so, trình tự cách làm của Phó Lê là hoàn toàn chính xác, đúng như lời thầy giáo đã nói, do sơ ý nên tính sai đáp án.
Phó Lê cầm bài thi nhìn lại, đề thứ hai đếm từ dưới lên tính sai đáp án.
Ò, không sao cả, dù sao cũng được 148 điểm rồi. Bài thi lần này khá dễ, nếu đổi lại là đề thi đại học khó nhằn ở thế giới cũ của cô thì điểm toán của cô chắc dao động trong khoảng 140 điểm.
Sau khi tiết toán đầu tiên kết thúc, toàn bộ đàn em của Phó Lê đều xông đến, nịnh nọt tới tấp: "Chị Lê, chị giỏi quá đi mất! Đứng đầu môn toán! Thiếu chút nữa là đạt điểm tuyệt đối rồi!"
"Chị Lê, em biết mà, một khi chị chú tâm thì rất giỏi, mấy môn khác chị thi thế nào?"
"Chắc cũng ổn." Phó Lê trả lời qua loa.
Chủ yếu là vì cô là học sinh ban xã hội, nhưng ngữ văn và tiếng anh với môn tổ hợp... lại không tốt bằng môn toán.
Hmm... có khi nào cô là một học sinh ban xã hội giả không nhỉ?
Tiết thứ hai là môn tiếng anh, giáo viên tiếng anh vào lớp trả bài thi cho học sinh.
Bài thi tiếng anh được chia làm hai phần, phần trên là trắc nghiệm, phần dưới là tự luận. Giáo viên chấm từng phần rồi cộng lại thành điểm cuối cùng.
Cao nhất là 150 điểm, Phó Lê thi được 138. Lấy vốn tiếng anh của Phó Lê mà nói, coi như phát huy khá tốt.
Kế tiếp, là lớp chính trị, vì phiếu trả lời là của chung ba môn (bài thi khoa học xã hội là tổ hợp ba môn: chính trị, địa lý, lịch sử với tổng điểm là 300), nên ngay trong tiết chính trị đã biết điểm, Phó Lê thi được 268 điểm.
Tiết thứ tư là tiết địa lý, nên phải chờ đến trưa mới biết hết điểm các môn được.
Chẳng qua là thành tích mấy môn vừa rồi của Phó Lê rất cao, khiến đám đàn em của Phó Lê sung sướng tới
phát rồ, còn vui hơn cả lúc nhận được điểm của bản thân, đi tới đâu cũng khoe thành tích chị Lê nhà mình, làm cho trong một buổi sáng, cả lớp đều biết được thành tích khủng của Phó Lê.
Không một ai nghi ngờ Phó Lê gian lận, bởi vì năm lớp 11, ai ai cũng thấy Phó Lê đi học toàn nghịch điện thoại, không nghe giảng cũng như làm bài tập, nhưng tới mấy hôm gần thi sẽ mở sách giở vở làm không ít đề. Trước kỳ thi giữa kỳ lần này, Phó Lê lại nghiêm túc học tập hai tuần, mọi người đều thấy rõ, cho nên chỉ cho rằng cô rất thông minh, học qua loa cũng có thể tiến bộ nhanh như vậy.
Nhưng mà nói cho cùng thì đề thi lần này cũng không khó lắm, bọn họ vẫn chưa bước vào kỳ ôn luyện thứ ba, vì để học sinh tự tin hơn, nên giáo viên mới cho độ khó của đề thi lần này thấp hơn kỳ thi đại học.
Buổi chiều, môn biết điểm cuối cùng là Ngữ văn, Phó Lê thi được 139 điểm, điểm thi đợt này của Phó Lê lần lượt là: Ngữ văn 139 điểm, Toán học 148 điểm, Tiếng anh 138 điểm, bài thi tổng hợp 268 điểm, tổng điểm 693 điểm.
Tiết cuối hôm nay là tiết sinh hoạt, chủ nhiệm lớp nhìn tờ xếp hạng thành tích giữa kỳ với ánh mắt phức tạp, nói: "Lần này lớp chúng ta thi rất tốt, trong đó đặc biệt khen ngợi bạn học Phó Lê. Tiến bộ hơn lần thi trước gấp trăm lần. Trực tiếp xếp hạng hai toàn ban xã hội chúng ta."
Phó Lê một tay chống cằm, không vui mừng vì chuyện này, cũng chẳng đau lòng vì không đứng nhất.
Trong nguyên tác, Tô Xuân Xuân học hành rất chăm chỉ, hơn nữa còn là người thông minh, điểm của Tô Xuân Xuân vẫn luôn đứng thứ nhất ban xã hội, hơn nữa trong đợt thi đại học sắp tới của bọn họ, Tô Xuân Xuân sẽ là thủ khoa của ban xã hội.
Có hào quang nữ chính ở đây, Phó Lê cảm thấy thành tích của bản thân cực kỳ bình thường so với của Tô Xuân Xuân. Bởi vì mặc dù thành tích trước kia của cô khá tốt nhưng vẫn chưa phải là thủ khoa đại học, sau khi xuyên sách thì ngày nào cũng nghịch điện thoại, chỉ học hành tử tế được có vài hôm, nếu thật sự có thể vượt qua được Tô Xuân Xuân siêu việt này... Vậy thì cô sẽ nghi ngờ hào quang nữ chính của Tô Xuân Xuân có phải là hàng pha-kè hay không.
Kế tiếp giáo viên giải thích tình hình của kỳ thi vừa rồi, sau khi nói xong, trên hành lang lập tức truyền đến tiếng tập hợp của lớp bên cạnh, chủ nhiệm lớp nói luôn: "Đại hội khen thưởng sắp bắt đầu rồi, các em ra ngoài xếp hàng đi."
Học kỳ nào trường trung học Hoành Thụy cũng sẽ có một lần thi giữa kỳ và một lần thi cuối kỳ. Sau khi thi xong, sẽ tiến hành khen thưởng cho thành tích của học sinh. Những bạn học nào có tiến bộ sẽ được nhận phần thưởng, mười học sinh đứng đầu cũng sẽ nhận được phần thưởng.
Dọc theo bậc thang hội trường, bên trái là chỗ của học sinh ban xã hội, bên phải là chỗ của học sinh ban tự nhiên, đầu tiên giáo viên tuyên bố nhưng bạn đạt phần thưởng tiến bộ vì tăng xếp hạng hơn 30 bậc, tính cả Phó Lê, tổng cộng có ba người.
Thấy Phó Lê đi lên, mấy nam sinh bên ban tự nhiên đồng loạt nhìn về phía Lục Trăn Xuyên, một trong số họ nói nhỏ: "Anh Lục, đó không phải Phó Lê à? Chẳng phải thành tích trước giờ của cậu ta không tốt hả?"
"Hình như khoảng thời gian này cậu ta học tập khá nghiêm túc." Lục Trăn Xuyên trả lời qua loa. Thấy Phó Lê có thể giành được phần thưởng tiến bộ này, cậu ấy hoàn toàn không bất ngờ tí nào. Mặc dù tính cách Phó Lê đáng ghét thật đấy, nhưng trên phương diện học tập, thật sự là rất giỏi, điều này cậu ấy chưa bao giờ phủ nhận.
Phó Lê đi lên nhận thưởng, sau đó trở lại chỗ ngồi.
Lúc sau là mười người đứng đầu ban tự nhiên, đọc tên từ người đứng thứ mười đến thứ nhất, Lục Trăn Xuyên đứng đầu ban tự nhiên.
Sau đó là tới ban xã hội, lúc giáo viên gọi tên, một chuỗi tên gọi đằng trước không một ai phản ứng, mãi đến tận…
"Người xếp thứ hai, lớp 12-2, Phó Lê."
Mọi người: "...???" Là hoa khôi của trường ấy hả?
Lục Trăn Xuyên không tin nổi ngẩng đầu, thật sự hoài nghi là mình nghe lầm, hay là ban xã hội bên kia có bạn có tên giống hệt Phó Lê?
Phó Lê bình tĩnh dứng dậy, khi cô đứng lên, giáo viên cũng đọc luôn tên Tô Xuân Xuân.
"Anh Lục, sao lại thế này? Mới học hành nghiêm túc đợt này mà đã xếp thứ hai ban xã hội luôn rồi á? Ban xã hội học dễ vậy sao? Sớm biết như vậy em đi học ban xã hội cho rồi!"
“Ha, bên đó phải học nhiều lắm, với trí nhớ tồi tệ của cậu có khi tạch full môn ấy chứ?"