Nữ Phụ Hào Môn Không Muốn Phá Sản

Chương 2


trước sau

Phó Lê trầm tư một lát, lúc này mới ở trong lòng hỏi hệ thống: “Nếu tôi sửa lại đoạn thứ nhất thì đoạn thứ hai có thay đổi theo diễn biến đoạn đầu tôi sửa không? Hay là mặc kệ cốt truyện có diễn ra xuôi ngược thế nào thì những đoạn sau cũng sẽ không thay đổi?”

“Tuy rằng đây là thế giới trong sách, nhưng nhân vật trong sách đều có ý thức riêng, ký chủ sửa lại đoạn cốt truyện trước thì đoạn ngắn phía sau cũng sẽ phát sinh chút biến hóa theo. Biến hóa cụ thể thì phải xem ý thức của nam nữ chính với những người khác, ký chủ không thể lặp lại sửa chữa.”

Phó Lê lập tức yên tâm, lập tức bỏ đoạn thứ nhất, bổ sung đoạn khác vào:

【Phó Lê cảm động, nhận băng cá nhân, lấy một cái ra dán ở trên ngón tay, nở một nụ cười đẹp đến mức làm Tô Xuân Xuân say mê, nói: “Cảm ơn cậu nha, miệng vết thương khác đã bôi thuốc hết rồi, không cần phải dán nữa.”】

Hệ thống: “…?” Cái nụ cười kia, là nghiêm túc hả?

Thêm xong, Phó Lê nhấn【OK】.

Sau đó, xung quanh đều khôi phục lại như trước đó, vài người bên cạnh biết Phó Lê chán ghét Tô Xuân Xuân, ở bên cạnh chuẩn bị xem Phó Lê dạy dỗ Tô Xuân Xuân không cần xen vào việc người khác như thế nào, nhưng mà ——

Phó Lê giơ tay nhận hộp băng cá nhân kia, lấy ra một cái rồi xé vỏ, động tác nhanh nhẹn dán lên ngón tay mình, nở một nụ cười xán lạn với Tô Xuân Xuân, nụ cười kia xinh đẹp động lòng người, làm mọi người nhìn một màn này đều có chút hoảng hốt: “Cảm ơn cậu nha, miệng vết thương khác đã bôi thuốc hết rồi, không cần phải dán nữa.”

Lần đầu tiên Tô Xuân Xuân thấy Phó Lê cười như vậy, nhìn đến có chút ngây người. Đợi đến lúc cô ấy phục hồi tinh thần lại, nhanh chóng ôm hộp băng cá nhân, thẹn thùng đỏ mặt: “Không, không cần cảm ơn.”

Giờ phút này, Lục Trăn Xuyên vừa mới tan học đã sang lớp bên cạnh, vừa đi vào thì thấy Tô Xuân Xuân ôm hộp băng cá nhân đứng ở trước mặt Phó Lê, cậu ấy thấy Tô Xuân Xuân đỏ cả mặt, cho rằng Phó Lê nói gì đó nhục nhã cô ấy, nhanh chóng đi lên nói: “Cậu lại nói gì với cậu ấy đó? Cậu có thể ngừng bắt nạt cậu ấy không?”

Phó Lê rất có hứng thú nói: “Cậu hỏi cậu ấy một chút, có phải vừa rồi tôi ức hϊếp cậu ấy không.”

Tô Xuân Xuân nhanh chóng giải thích: “Phó Lê không ức hϊếp tớ đâu, tớ thấy trên người cậu ấy có vết thương nên đưa băng cá nhân cho cậu ấy, cậu ấy nói cảm ơn tớ.”

“Vậy sao cậu lại đỏ mặt đứng ở trước mặt cậu ta? Không phải bị cậu ta nhục nhã hả?” Lục Trăn Xuyên khó hiểu hỏi.

Mặt Tô Xuân Xuân càng đỏ hơn: “Không phải đâu, cậu hiểu lầm rồi.” Là Phó Lê quá đẹp QAQ, sao lại có nữ sinh đẹp như vậy chứ!

Trường Trung Học Quý Tộc Hoành Thụy không cấm học sinh nhuộm tóc, tóc Phó Lê màu nâu sẫm lại uốn sóng lọn to, ngũ quan tinh xảo, làn da trắng nõn, cô không cần trang điểm, khuôn mặt trắng trẻo kia cũng đủ rồi.

Trước kia Phó Lê thích xõa tóc, bây giờ Phó Lê thích buộc tóc cuộn sóng thành đuôi ngựa thấp thả ở trước ngực. Tóc mái giữa trán làm khuôn mặt cô vốn không lớn thì giờ nhìn càng nhỏ, phối hợp với đồng phục Trung Học Quý Tộc Hoành Thụy giống đồng phục Hàn, cả người nhìn như là thiếu nữ bước ra từ trong học viện manga anime.

Lục Trăn Xuyên biết mình hiểu lầm Phó Lê, hơi xấu hổ nói: “Xin lỗi.”

Nói xong, cậu ấy kéo Tô Xuân Xuân đi ra ngoài phòng học, nói: “Cậu biết rõ cậu ta không thích cậu, sao lại muốn chủ động nói chuyện với cậu ta? Nhỡ đâu tâm trạng cậu ta không tốt đánh cậu mắng cậu thì làm sao bây giờ?”

Tô Xuân Xuân rất muốn nói Phó Lê không đối xử với mình như vậy, nhưng mà cô ấy nghĩ tới trước kia Phó Lê vẫn luôn ức hϊếp mình, vẫn có hơi nghĩ mà sợ.

“Tớ biết là bởi vì cậu ấy thích cậu, hiểu lầm quan hệ giữa hai chúng ta, cho nên mới chán ghét tớ. Tớ muốn thử xem, nếu tớ chủ động lấy lòng, có phải cậu ấy sẽ không chán ghét tớ như vậy hay không.” Tô Xuân Xuân cúi đầu, nói: “Tớ… ở trong lớp tớ không có một người bạn nào.”

Lục Trăn Xuyên thấy cô ấy như vậy, không đành lòng trách cứ cô ấy, chỉ nói: “Cậu ở trong lớp không có bạn bè còn không phải bởi vì Phó Lê cầm đầu ức hϊếp cậu à. Có cậu ta căm thù cậu như vậy, trong trường học có mấy người dám đến gần cậu? Cậu vẫn nên cách xa cậu ta chút đi.”

Gia thế Phó Lê hiển hách, hơn nữa từ khi nhập học đã rất khoa trương, người trong trường học đều biết cô không dễ chọc. Chỉ cần là người mà Phó Lê ghét, mọi người đều sẽ theo bản năng xa lánh.

Tô Xuân Xuân biết Lục Trăn Xuyên muốn tốt cho mình, lập tức gật đầu, nhưng trong đầu nhớ tới nụ cười vừa rồi của Phó Lê với mình, còn nói cảm ơn mình, cô ấy lại cảm thấy thật ra thì Phó Lê cũng không xấu như vậy.

Ít nhất là vẫn nói đạo lý.

“Chị Lê, vừa rồi chị thật thông minh, biết anh Lục tan học thì sẽ tới tìm Tô Xuân Xuân, lúc này mới biểu hiện tốt đẹp trước mặt anh Lục.” Đàn em số một của Phó Lê cười khích lệ nói.

Phó Lê biết mình có giải thích thì bọn họ cũng sẽ không nghe, chỉ nói: “Ừ, là tôi muốn đổi sách lược khác.”

“Trước kia chúng ta ức hϊếp Tô Xuân Xuân, anh Lục rất tức giận, về sau chị Lê không công khai ức hϊếp Tô Xuân Xuân nữa, vậy thì anh Lục sẽ không tức giận nữa.” Đàn em số hai cũng nhanh chóng nịnh nọt: “Chị Lê, chị thật sự quá thông minh! Đoán chừng là không lâu nữa, anh Lục sẽ thay đổi cách nhìn với chị!”

Phó Lê: “…” Sao câu này nghe như là cô muốn bắt nạt người ta ở sau lưng thế?

Bắt đầu tiết sau, Phó Lê chơi game luôn. Trước khi cô xuyên sách thì cô mới vừa thi đại học xong không bao lâu, thành tích thi đại học còn xem như không tồi. Bây giờ quay lại lớp 12, hơn nữa bây giờ mới là đợt ôn tập đầu tiên, thật ra không nghe cũng không sao cả, nên nhớ cô đều nhớ hết rồi, nên dứt khoát cầm điện thoại nuôi bé con.

Phó Lê vốn cho rằng chỉ cần mình không thao tác, trang web sẽ vẫn luôn ngừng ở kia. Lại không nghĩ rằng mới mở điện thoại ra, thì thấy bé con đang làm việc.

Chỉ thấy thân thể nho nhỏ của bé đang xách thùng nước cao bằng nửa người mình, trong thùng có hơn phân nửa nước, trong lúc bé đi đường thì có không ít nước sánh ra ngoài.

Phó Lê đang nghi ngờ thì thấy bé đặt thùng nước xuống, sau đó cầm giẻ lau đặt ở một bên lên, sau khi vắt khô nước thì bắt đầu dọn dẹp.

Bé không ở trong gian phòng nhỏ kia nữa, bối cảnh giờ phút này nhìn qua như là ở một phòng khách, thân thể nho nhỏ cố hết sức làm việc, trên trán còn chảy mồ hôi.

“Hệ thống, đây là có chuyện gì? Bé con đang làm thêm à?” Phó Lê khó hiểu.

“Đúng vậy, ký chủ có thể click vào giới thiệu của bé con ở bên trái, có miêu tả kỹ càng tỉ mỉ bối cảnh của bé con đó.”

Phó Lê tò mò click vào, chỉ thấy trên màn hình hiện lên thân phận thật sự của bé con là con trai nhỏ của gia tộc hào môn, chỉ là năm đó lúc sinh ra, người giúp việc lén đổi con mình vừa mới sinh ra với bé con, dẫn tới bé con thành con trai của người làm trong nhà. Sau khi kết thúc chương trình giáo dục bắt buộc ở cấp hai, bé con kiếm tiền bằng cách làm việc tại nhà, bắt đầu tự trang trải
cho cuộc sống của mình ở cấp ba.

Bây giờ bé con đang học Đại học năm hai, chỉ cần có thời gian rảnh thì sẽ đi làm thêm như đưa cơm hộp, dọn nhà, vân vân.

Phó Lê nhìn, hơi nhíu mày: “Bối cảnh giả thiết này của mấy người cũng khá thú vị đấy, thiếu gia thật giả? Trực tiếp lấy kịch bản trong ngôn tình máu chó ra dùng đúng không? Sau này có phải còn có cốt truyện thiếu gia thật đi hào môn nhận tổ quy tông? Nếu gia tộc hào môn thích thiếu gia giả, bé con sẽ không được ưa thích blabla. Nếu gia tộc vừa ý huyết thống, coi trọng bé con thì có bồi thường bé con, bé con bắt đầu con đường sự nghiệp?”

Hệ thống chột dạ nói: “Chắc là vậy.”

“Cho nên tiếp theo tôi phải làm như nào?” Phó Lê hơi rối rắm: “Bây giờ bé con đang làm việc, có phải tôi không thể sắp xếp chương trình học giống như trên lớp học cho bé không?”

“Đúng vậy, bảng giờ giấc bé con làm thêm ở chỗ bên dưới góc trái【 xem thêm】, ký chủ có thể đợi lúc bé con không có mặt, làm xong hết mọi việc trước khi bé con về, để bé con có thời gian rảnh để học tập.”

Phó Lê hiểu ra, nhìn bảng giờ giấc, đoán chừng thời gian, chuyển bản đồ đến trong nhà bé con, nhanh chóng sửa sang lại phòng một lần cho bé, sau đó click vào nhà bếp, nhìn thấy đã có nguyên liệu nấu ăn, thao tác ở nhà bếp rất đơn giản, chỉ cần bỏ nguyên liệu nấu ăn vào, đến giờ lấy ra là xong.

Lúc tan học, đồ ăn của một bữa cơm đã xong, Phó Lê để đồ ăn còn có canh ở trong hộp giữ ấm, đặt ở trên bàn của bé con.

Phó Lê đi vào canteen, tùy ý đưa thẻ cơm cho một đàn em, nói: “Chọn nhiều món chút.”

“Vâng, chị Lê.” Đàn em nhanh chóng nói.

Mỗi lần Phó Lê ăn cơm đều là đàn em hỗ trợ lấy đồ ăn, không để đàn em cảm thấy cô kỳ lạ, cho nên sau khi cô xuyên sách tới vẫn duy trì thói quen này, vừa lúc cô cũng lười xếp hàng, dứt khoát chọn một cái bàn ngồi xuống, chiếm vị trí cho cô cùng với mấy chị em, thuận tiện lấy điện thoại ra kiểm tra.

Bé con đã làm thêm xong, trở lại trong ngôi nhà nhỏ, sau khi đóng cửa lại thì bắt đầu cởϊ qυầи áo ra.

Cởi hết, vị trí không thể miêu tả nào đó còn được làm mờ đi.

Phó Lê không nhịn được lải nhải: “Tuy nói bối cảnh giả thiết bé con đang học đại học năm hai, vậy thì cũng hai mươi tuổi rồi, nhưng nhìn chibi này lại là một em bé rất cute, làm mờ làm gì, trẻ con có cái gì đẹp đâu mà nhìn.”

Hệ thống: “…Vậy ký chủ cô sao lại phải nhìn chằm chằm như thế?”

“Tôi chỉ tò mò bé con nhà tôi có cơ ngực với cơ bụng hay không thôi.” Phó Lê nói.

Hệ thống: “…”

Phó Lê rất có hứng thú nhìn bé con nhà mình tắm rửa.

Đúng là bé đi dọn nhà thật nhưng chủ nhà là người có tiền, biết điều kiện của bé không tốt nên sắp xếp cho bé chỗ ở này, ở gần trường học, không thu tiền thuê nhà nhưng vẫn lấy tiền điện nước.

Đối với bé con mà nói, đây là bớt đi được 1500 tệ tiền thuê kí túc xá một học kỳ.

Chỗ tắm rửa ở phòng cuối hành lang, mỗi người khi đi tắm đều phải quét thẻ phòng, sau đó nhớ lượng nước đã dùng, tính ở trong phí điện nước.

Bé con vì muốn tiết kiệm tiền, chỉ tắm rửa qua, sau đó thay quần áo sạch sẽ, chuẩn bị về phòng lấy tiền ra ngoài mua đồ ăn về.

Phó Lê hơi sốt ruột, cô chuẩn bị xong bữa tối cho bé con rồi, sao bé không nhìn trên bàn một chút đi!

Bé con lấy điện thoại ở cạnh đầu giường, sau đó thì thấy hộp cơm ở trên bàn.

Bé nghi ngờ nhíu mày, mở hộp cơm ra, thấy đồ ăn bên trong, ngừng ở kia không nhúc nhích.

Sau đó, bé cầm hộp cơm với điện thoại đi ra ngoài, đứng ở trước thùng rác, đổ cả hộp cơm vào…

Phó Lê trừng lớn hai mắt, ở trong lòng lớn tiếng hỏi: “Hệ thống, bé con đang làm gì thế!! Sao bé không ăn còn đổ đi như thế!”

Hệ thống: “Có thể là cho rằng có độc?”

“Tôi thấy có độc là bé mới đúng ấy! Đây không phải trò chơi à? Bé còn có ý thức của mình, còn cảm thấy có độc ư? Chương trình này của mấy người cũng thật là ảo đấy!” Phó Lê không nhịn được chửi rủa.

Giọng của hệ thống đột nhiên nhẹ hẳn: “Ký chủ, chúng tôi đây là mô phỏng trò chơi người thật, mô hình bé con có ý thức một người thật. Cô nghĩ đi, rõ ràng là cô ở một mình, đột nhiên có một ngày phát hiện trên bàn xuất hiện đồ ăn, chắc chắn là sẽ thấy lạ là đồ ăn tới từ đâu.”

Phó Lê khϊếp sợ: “Vậy chẳng phải là không thể nấu cơm cho bé à?”

“Cái này cần ký chủ tự mình nghĩ cách để bé tiếp nhận nha.”

Phó Lê nghiến răng, chuyển đến phòng bếp ở bên kia, nhìn nguyên liệu nấu ăn còn thừa, đã không còn nhiều. Những đồ lúc trước đều là hệ thống đưa tặng, cô nhìn menu, nói là mấy món thức ăn kia có thể tăng cường năng lực học tập của bé con nên mới làm. Bây giờ lãng phí vô ích, nguyên liệu còn dư thì lại ít như vậy.

“Giai đoạn sau lấy nguyên liệu như thế nào?”

“Có hai loại phương án, thứ nhất, mở khóa bản đồ gieo trồng, có thể gieo trồng các loại rau dưa, thứ hai, nạp tiền mua nguyên liệu nấu ăn.”

“Làm gì để mở khóa bản đồ gieo trồng?”

“Nạp tiền.”

Phó Lê “…” Nói trắng ra là chính là phải bỏ tiền. Nuôi bé con thật không dễ dàng!

Đàn em mang đồ ăn lại đây, Phó Lê nhanh chóng buông điện thoại xuống, tạm thời không để ý đến nữa.

Giờ phút này, tại khu phố ẩm thực trước cổng trường Đại học B ở Thủ đô, nam sinh mặc áo T shirt trắng và quần jean giặt đến trắng bệch đi vào một quán cơm, nói: “Một suất rau xanh xào thịt.”

“OK, 5 đồng.”

Nam sinh thanh toán tiền xong tự giác đi đến góc múc cơm cùng một chén canh miễn phí, chờ rau xanh xào thịt bưng lên thì bắt đầu ăn.

Đây là tiệm cơm rẻ nhất ở trước cổng trường, năm đồng một suất rau xanh xào thịt được rất ít, so với khay cơm bình thường ở trong canteen thì ít hơn rất nhiều, nhưng cơm với canh ở đây thì miễn phí, cung cấp không giới hạn, năm đồng là có thể ăn no nê ở chỗ này.

Nghĩ đến vừa rồi trên bàn xuất hiện đồ ăn, nam sinh nuốt nước miếng. Anh đã lâu không ăn đồ ăn sắc hương vị đều đầy đủ như vậy, nhưng đồ ăn đột nhiên xuất hiện ở trong phòng thật sự là làm người ta nghi ngờ, dù sao thì học kỳ này anh mới bắt đầu ở đây, đều không có tiếp xúc gì với hàng xóm, đồ ăn vô duyên vô cớ xuất hiện trong nhà rất không thích hợp.

Rốt cuộc là ai? Ăn trộm cũng không có khả năng sẽ làm loại chuyện này.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện