Lục Cần cũng ở đó. Từ sau khi đổi lại thân phận, cậu ta vẫn ở lại nhà họ Lục nhưng cả người đã thay đổi.
Trước đây, cậu ta thấy mình là cậu nhỏ của nhà họ Lục, có bố mẹ thương yêu, có thể buông thả thỏa thích muốn làm gì thì làm. Sau này biết mình không phải con ruột, mặc dù bố mẹ nuôi thông cảm cậu ta căn bản không biết chuyện này, vẫn cho cậu ta ở lại nhà họ Lục, nhưng cậu ta cũng biết cần phải học hỏi nhiều hơn. Bây giờ cậu ta đã vào công ty nhà họ Lục, mấy năm này biểu hiện cũng không tệ lắm, cũng tạo ra được chút thành tích.
Lúc Phó Lê đến, cho dù trong lòng mọi người nghĩ gì thì ngoài mặt đều rất hoan nghênh.
Lần đầu tiên Lục Triết dẫn Phó Lê về ra mắt, Lục phu nhân đã lôi kéo cô hỏi đủ chuyện, bà không nhịn được đánh giá cô từ trên xuống dưới, thấy ngoại hình cô gái nhỏ vô cùng đẹp mắt, dáng người cao mà giọng nói cũng rất dễ nghe, trong lòng rất có thiện cảm. Khi hỏi về tình huống trong nhà Phó Lê, cô cũng đều thành thật trả lời.
Sau khi Lục Triết đưa Phó Lê về, mấy người anh của Lục Triết cũng về trước, Lục Trăn Xuyên và Tô Xuân Xuân ở lại ăn cơm, Lục phu nhân cũng rất tự nhiên nói với Lục lão gia: "Ánh mắt của A Triết tốt thật đấy, lần đầu có bạn gái mà đã chọn được một người tốt như vậy. Thằng bé cũng gần 23 tuổi rồi, một hai năm nữa là có thể bàn bạc việc kết hôn được rồi."
"Đứa bé này nhìn rất ngoan, nhưng cảm giác… giống như một cô gái nhỏ được người nhà bảo vệ rất tốt." Lục lão gia trầm tư.
Lục Trăn Xuyên nghe xong, cười: "Có thể không bảo vệ tốt ạ? Anh rể người ta là nhà giàu số một, từ nhỏ cậu ta đã là thiên kim đại tiểu thư, anh của cậu ta cực kỳ chiều chuộng cậu ta, trước kia tính tình của cậu ta rất xấu, mấy năm gần đây đỡ hơn nhiều rồi ấy ạ."
"A Xuyên, con biết Phó Lê?" Lục phu nhân thắc mắc.
"Bà quên rồi ạ, trước đó con đã từng nói với ông rồi, là người lúc trước thường hay bắt nạt bé Xuân Xuân ấy ạ!" Lục Trăn Xuyên tranh thủ tố cáo.
Tô Xuân Xuân cúi đầu, kéo tay áo cậu ấy, cảnh cáo: "Đã là chuyện từ bao giờ rồi mà giờ anh còn nhắc lại nữa. Phó Lê đã không như vậy từ lâu rồi, cậu ấy còn từng giúp em đấy."
Lục Trăn Xuyên "hừ" một tiếng, nói chuyện không được tự nhiên: "Đúng vậy, mấy năm gần đây đỡ hơn nhiều rồi, không làm chuyện gì xấu nữa."
Lục phu nhân và Lục lão gia liếc nhau, không nói gì.
Tối hôm đó, Lục Triết vừa về chưa được bao lâu, Lục phu nhân đã đến phòng tìm anh.
"A Triết, con nói cho mẹ nghe, con nghiêm túc với bạn gái bây giờ của con?" Lục phu nhân rất xem trọng chuyện này. Sống chung hai năm nay, bà cũng coi như hiểu rõ tính cách con trai mình. Nếu không nhận định Phó Lê, chắc chắn anh sẽ không dẫn Phó Lê về nhà.
Nếu đã dẫn về thì trừ phi sau này xảy ra tình huống đặc biệt gì đó, nếu không… hai đứa chắc chắn sẽ tiến tới hôn nhân. Hơn nữa Lục Triết còn nói, trước khi Phó Lê tốt nghiệp đại học, chỉ cần Phó Lê đi đại học B thì anh cũng sẽ đi theo. Đợi Phó Lê tốt nghiệp thì anh cũng sẽ chuyển nhà máy về đây.
Rất rõ ràng, vợ chồng trẻ rất dính nhau.
Lục Triết nghe xong vấn đề này, lập tức thấy hơi lo lắng, nói: "Mẹ, mẹ không thích A Lê ạ? Mặc dù em ấy giống một đứa trẻ chưa lớn, nhưng đối xử rất tốt với con, là người rất ngoan ngoãn."
"Hôm nay mẹ… nghe A Xuyên nói một ít chuyện. Nghe nói trước kia lúc học cấp 3 con bé thích A Xuyên, còn làm chút chuyện không tốt với Xuân Xuân." Lục phu nhân mím môi, cuối cùng vẫn hơi để ý chuyện này: "Chúng ta tạm thời không nói đến tính cách trước đây của con bé, dù sao bây giờ con bé cũng thay đổi rồi, bây giờ là một đứa bé tốt là được. Nhưng chẳng lẽ con không để ý gì đến việc trước đây con bé thích A Xuyên ư?"
Lục Triết nghe mẹ nói vậy, trong lòng rất ghen tị. Anh cũng đã sớm đoán được tình huống đại khái, chẳng qua là vẫn chưa hỏi Phó Lê mà thôi.
Anh vẫn còn nhớ trước đây anh nhìn thấy Phó Lê lao ra đυ.ng vào Tô Xuân Xuân, hại Tô Xuân Xuân bị bỏng trong app nuôi bé con. Nhưng nhớ đến cảnh Phó Lê sửa chữ, Lục Triết lại cảm thấy trong đó chắc chắn có gì đó mờ ám.
Bây giờ nghĩ lại, anh cảm thấy có lẽ lúc đó cơ thể Phó Lê bị khống chế, nhưng sau khi sửa chữ thì có thể sửa lại những chuyện sắp diễn ra.
Nếu nói vậy, việc lúc trước Phó Lê thích Lục Trăn Xuyên, hại Tô Xuân Xuân, có thể cũng là do cái này.
Trong lòng anh đã sớm có suy nghĩ này, anh biết mình nên hỏi cô, nhưng lại sợ sau khi hỏi xong, biết được trước kia cô thích Lục Trăn Xuyên thật...
Nếu vậy thì anh sẽ ghen chết mất!
"Lúc em ấy học cấp ba thì chỉ mới biết yêu thôi, trông thấy A Xuyên thì thích cũng không có gì lạ cả. Ngoại hình A Xuyên đẹp, có rất nhiều nữ sinh trong trường thích thằng bé, chỉ cần bây giờ không thích nữa là được rồi." Lục Triết nói.
Lục phu nhân thấy con trai nói vậy, lập tức thấy hơi đau lòng, trong đầu hiện ra cốt truyện máu chó:
Lục Triết thích Phó Lê, Phó Lê thích Lục Trăn Xuyên, Lục Trăn Xuyên thích Tô Xuân Xuân. Để có thể thường xuyên gặp mặt Lục Trăn Xuyên, Phó Lê lợi dụng việc Lục Triết thích mình, giả vờ đồng ý ở bên Lục Triết, đồng thời muốn lợi dụng chuyện này kí©h thí©ɧ Lục Trăn Xuyên, nhưng không ngờ cậu ấy không hề có hứng thú gì với mình, chỉ thích Tô Xuân Xuân mà thôi.
Nghĩ tới đây, Lục phu nhân đã lập tức muốn rơi nước mắt. Con trai bà thật là đáng thương, trước đây bị ôm nhầm nên phải chịu khổ một thời gian dài, khó lắm mới thích một cô gái nhưng đối phương lại không thích mình.
"Con trai, con yên tâm, chỉ cần con thích thì mẹ sẽ không phản đối. Nhưng con phải nhớ kỹ, quyết định sớm một chút. Cô bé kia cũng đã đến tuổi kết hôn, hai đứa có thể kết hôn sớm một chút." Lục phu nhân nghĩ thầm, nếu như đối phương muốn lợi dụng con trai nhà mình thật, vậy thì không thể để con trai nhà mình chịu thiệt được, cứ cưới người về trước đã.
Nếu cô bé kia giống như bà nghĩ, khi thấy Lục Trăn Xuyên không đổi ý, trong lòng không cần Lục Triết nữa, vậy thì hai người cũng có thể tách ra sớm một chút, tránh cho việc mấy năm nữa mới chia tay, con trai bà sẽ đau lòng.
Lục Triết không hề biết Lục phu nhân đã tự tưởng tượng ra một vở kịch máu chó, tai anh đỏ lên, gật đầu: "Con biết rồi."
Tối hôm đó, Lục Triết đến ra mắt nhà họ Phó, Phó Trịnh Đào cố ý chuốc say anh. Bình thường Lục Triết hầu như không uống rượu, tửu lượng rất kém, chưa uống được mấy chén đã say. Phó Trịnh Đào vẫn cứ rót tiếp, cuối cùng anh cảm giác đầu óc mình quay cuồng, đi đường cũng không vững.
Đến 10 giờ anh đã đổ gục xuống bàn, hai anh em Phó Trịnh Đào và Phó Lê chỉ đành đỡ anh lên phòng dành cho khách để nghỉ ngơi.
Phó Trịnh Đào nhắc nhở Phó Lê: "Ban đêm em ngoan ngoãn đi ngủ, không được vào phòng khách tìm thằng nhóc thối này đâu đấy!"
"Em biết rồi." Phó Lê đỏ mặt.
Mười hai giờ đêm, Phó Lê mở app nuôi bé con, thấy Lục Triết nằm ở trên giường, trông dáng vẻ không thoải mái cho lắm, lông mày anh đang nhíu chặt.
Cô tìm một bát canh giải rượu trong cửa hàng của app nuôi bé con, sau đó lặng lẽ lần mò đẩy cửa ra, đi vào phòng khách Lục Triết đang ngủ, đưa bát canh giải rượu đã mua cho Lục Triết đang nằm ở trên giường: "Bé con ơi, mau dậy đi, mẹ mua canh giải rượu cho con nè."
Lục Triết nhíu mày, quay sang bên khác không để ý đến cô.
Phó Lê đặt canh giải rượu xuống, nhéo mặt anh: "Anh mà không dậy thì em sẽ cởi hết quần áo của anh ra rồi chụp ảnh đó!"
Lục Triết không phản ứng.
Phó Lê rất tức giận, lập tức xốc chăn lên, sau đó dùng sức đẩy anh mấy cái.
Lục Triết nhíu mày, bị cô lay tỉnh, hai mắt mở ra, nhìn thấy Phó Lê thì hơi kinh ngạc: "Sao lại có...ba bé yêu..."
Phó Lê: "Chỉ có một thôi, anh uống say rồi, mau uống canh giải rượu đi."
Cô vội lấy canh giải rượu đặt trên đầu giường đưa
đến trước mặt anh.
Lục Triết nghe lời ngoan ngoãn uống hết, sau khi uống xong thì nằm xuống, kéo tay Phó Lê, nói: "Em ngủ với anh được không?"
Anh giống như một đứa trẻ to xác đang làm nũng, Phó Lê nhìn dáng vẻ uống say nhưng cũng không làm loạn của anh, thầm muốn đồng ý nhưng lại nghi ngờ liệu có phải anh đang giả say hay không.
"Anh chờ chút." Cô lại mở app nuôi bé con, nhìn xuống phần giới thiệu của canh giải rượu, bên trên viết, sau một phút sẽ phát huy tác dụng, trong vòng năm phút sẽ khiến người say hoàn toàn tỉnh táo.
Phó Lê buông anh ra, để anh nằm trên giường, nói: "Bây giờ anh đang say, đợi năm phút nữa anh tỉnh rồi chúng ta lại nói tiếp."
"Anh không say." Lục Triết không vui giữ tay cô lại, nói: "Chúng ta ngủ chung đi."
Phó Lê nhìn mặt và tai anh đỏ ửng như vậy, trong lòng hơi ngứa ngáy, mặc dù biết bây giờ anh vẫn đang trong trạng thái say rượu, nhưng dáng vẻ đỏ mặt này đẹp trai quá đi mất!
Phó Lê đồng ý mà không có miếng liêm sỉ nào, ra khóa cửa lại rồi bò lên giường, trong miệng còn lẩm bẩm: "Em coi anh là bé con, nhưng anh lại muốn ngủ với em."
Lục Triết nheo mắt lại: "Em nói gì đấy? Em nhìn anh rồi nói lại lần nữa xem?"
Thấy anh có vẻ hơi tức giận, dáng vẻ kia giống như là nếu cô dám nói một câu coi anh là bé con thì anh sẽ lập tức ăn cô luôn vậy. Phó Lê rén: "Không có, em có nói gì đâu."
Bàn tay trong chăn của Lục Triết sờ vào túi quần mình, móc ra một chiếc ví da rồi lại móc ra một chiếc thẻ đen từ bên trong: "Đây là thẻ phụ của anh, bé ngoan, cầm đi, sản phẩm mới nhất của mùa thu sắp ra rồi, thấy thích thì mua hết luôn."
Phó Lê: "..." Cảm giác như mình bị coi là con gái.
Phó Lê cầm thẻ rồi đặt lên tủ đầu giường, sau đó nằm xuống, ôm anh, nói: "Cả người toàn mùi rượu, anh thúi chết đi được."
"Anh không thúi." Lục Triết bất mãn nói.
"Rất thúi." Phó Lê cười nói.
Lục Triết nổi giận, xoay người đè lên người cô rồi ổn định lại.
Dưới tác dụng của canh giải rượu, men say trong người anh dần được loại bỏ, nhưng cuối cùng vẫn còn ở trong trạng thái nửa tỉnh nửa say.
Vì vậy anh không thể khống chế bản thân, bắt đầu động tay cởϊ qυầи áo.
Cho đến tận năm phút sau, lúc Lục Triết hoàn toàn tỉnh rượu, hai người bọn họ đã trần như nhộng.
Phó Lê đỏ mặt xấu hổ nhìn anh: "Anh vẫn làm tiếp à..."
Mặt Lục Triết cũng rất đỏ: "Nhưng anh chưa mua bαo ©αo sυ, nếu không để ngày mai mua?"
Bây giờ mà ra cửa, nói không chừng sẽ đánh thức người khác, nếu Phó Trịnh Đào biết anh muốn đi mua cái gì, có khi nào sẽ cầm dao ra đuổi anh không nhỉ? Anh mà đi chắc chắn sẽ không thể đi vào được nữa!
Phó Lê ngẫm lại cũng thấy không ổn. Nhưng lúc nãy hai người đã vừa hôn vừa sờ rồi, bây giờ cảm thấy cả người khô nóng khó chịu.
Cô bất đắc dĩ thở dài, nói: "Em đi tắm nước lạnh?"
Lục Triết: "... Không cần, còn có cách khác."
Phó Lê: "... Không ngờ anh lại biết nhiều như vậy. Lục Triết, anh nói đi, có phải anh giấu em lén xem phim con heo gì đó đúng không?"
Lục Triết đỏ mặt tắt đèn, nói: "Dù thế nào anh cũng phải học tập một chút chứ, anh là người có bạn gái mà, lỡ phát triển đến thời khắc mấu chốt lại không biết làm, chẳng phải sẽ rất mất mặt à?"
"Nói cũng đúng." Phó Lê cười ôm lấy anh, tận dụng cơ hội điên cuồng sờ cơ ngực và cơ bụng anh, khiến hô hấp của Lục Triết ngày càng nặng nề.
Hôm nay mãi đến rạng sáng hai người mới ngủ. Hôm sau, Phó Trịnh Đào đợi mãi không thấy Phó Lê xuống ăn bữa sáng, lên phòng gọi cô nhưng lại phát hiện không có ai, anh ấy lập tức giận đến mức muốn làm thịt con heo nào đó ủi mất cải trắng nhà mình. Anh ấy rất muốn đến phòng khách thu thập Lục Triết một trận, nhưng nghĩ đến em gái cũng là người trưởng thành rồi, có lẽ hai người bọn họ đang ở bên trong...
Thôi, không đi nữa.
Lúc Lục Triết và Phó Lê dậy đã mười một giờ.
Đêm qua hai người ôm đối phương rồi sờ soạng một lúc lâu, đột nhiên Phó Lê nhớ ra có lẽ trong app nuôi con có bαo ©αo sυ. Tìm một lượt không ngờ lại có thật, sau đó việc xảy ra không thể ngăn cản, hai người thành công đánh ba trận.
Cả người Phó Lê núp ở trong ngực Lục Triết, cô uể oải ôm anh hôn mấy cái rồi Lục Triết hôn lại cô mấy cái, hai người cười khúc khích nhìn đối phương.
Kì nghỉ hè trôi qua rất nhanh, lúc tháng 9 khai giảng, Phó Lê trực tiếp dọn vào nhà của Lục Triết, chỉ để lại một chút đồ ở kí túc xá, mỗi ngày trở về trước giờ kiểm tra phòng ngủ là được, thời gian còn lại thì ở cùng Lục Triết.
Mùa hè này, nhờ việc đăng video trang điểm mà Phó Lê đã thu hút được không ít fan hâm mộ. Ngoại hình cô vốn đã đẹp, một bộ phận fan hâm mộ đến vì nhan sắc của cô, cũng có một bộ phận đến vì cách trang điểm, phối màu, giới thiệu sản phẩm và thử màu sản phẩm của cô, còn có một số khác đến là do muốn xem cô chia sẻ sản phẩm.
Tài khoản app Sách đỏ của cô cũng đã có hơn 40 vạn fans, với lại ai cũng rất tích cực. Cô thường xuyên cập nhật thêm video hoặc là đánh giá sản phẩm nên cũng có không ít nhãn hiệu tìm cô để quảng cáo cho thương hiệu mình.
Đề nghị dùng thử hoặc là đánh giá, cô đều đồng ý nhận. Nếu cần quảng cáo thì sẽ phải đợi cô dùng thử sản phẩm trước, đảm bảo rằng sản phẩm không tồi thì cô mới giới thiệu.
Vế trước chỉ là đánh giá và thử màu, cô sẽ đưa ra trạng thái chân thật nhất của mình, trừ khi có đồ cô đặc biệt thích, nếu không cô sẽ không khen ngợi. Vế sau thì hầu như đều là những sản phẩm cô thấy dùng tốt.
Mấy cô bạn cùng phòng biết sản phẩm cô được nhận đều có giá đến hàng chục ngàn vạn, mà thù lao quảng cáo còn cao hơn thế nữa, ai cũng chỉ biết rơi xuống những giọt nước mắt xót xa vì quá nghèo mà thôi.
Ngày Phó Lê tốt nghiệp đại học, Lục Triết cầu hôn. Hai người đi ăn ở một tiệm cơm Tây, Lục Triết đeo nhẫn cầu hôn đã được chuẩn bị từ trước cho cô. Đến ngày hôm sau, hai người đến cục dân chính đăng ký kết hôn.
Ngày hôn lễ diễn ra, Phó Lê mời ba người bạn cùng phòng đại học của mình và Tô Xuân Xuân làm phù dâu. Lúc nhận được lời mời, Tô Xuân Xuân rất ngạc nhiên nhưng cô ấy rất vui vẻ đồng ý. Mà phù rể của Lục Triết là Lục Trăn Xuyên, Lục Cần và hai người bạn học thời đại học của anh.
Tối hôm kết hôn, Lục Triết và Phó Lê cùng thảo luận về vấn đề sinh con. Lục Triết cảm thấy sinh con trai hay con gái đều được, Phó Lê cũng cảm thấy giới tính không quan trọng, nhưng cô chỉ muốn sinh một đứa bởi vì nghe nói có không ít người sinh xong đều bị hói đầu.
Tuy cô có cả một series dầu gội chống rụng tóc và chăm sóc tóc trong app nuôi bé con nhưng cô vẫn nên cẩn thận chút thì hơn.
-
Tác giả có lời muốn nói: Sẽ có ngoại truyện, nhưng chắc chỉ có một chương với lại sẽ khá ngắn á~