Lục Triết vốn tranh thủ thời gian nghỉ trưa chạy về nhìn một chút, nhưng vừa nhìn thấy cái này lại làm anh càng thêm nghi ngờ, trong lòng vẫn luôn nhớ đến chuyện này, thế cho nên buổi chiều đi học không tập trung được.
Mãi đến khi tan học buổi chiều, anh đưa cơm hộp về, viết xong bài văn thứ hai của ngày hôm nay rồi gửi đi, đi ra bên ngoài tắm rửa, lúc này lại mới phát hiện có chỗ không thích hợp.
Gần đây trong đầu anh thường xuất hiện một ít thứ mà anh chưa từng học. Số lượng xuất hiện của mỗi lần đều không nhiều lắm, nhưng mỗi ngày đều xuất hiện tình huống như vậy vài lần. Giống như anh đã từng học những chương trình học này rồi vậy.
Hầu hết đều là chương trình học tài chính kinh tế, còn có tiếng Anh thương mại và một vài chương trình học linh tinh khác.
Cái này có liên quan gì đến “người kia” không nhỉ?
Lục Triết nghĩ rất lâu, bây giờ sau khi tắm xong, anh mới viết nghi ngờ trong lòng ra lên trên giấy.
Phó Lê đang viết văn, thầy giáo nói cuối tuần chỉ cần viết thêm hai bài nữa là được, cho nên cô cũng không vội, viết một lát lại nhìn điện thoại, nhìn thấy bé con ngồi trước bàn viết gì đó mà không dùng máy tính, cô tò mò zoom to bàn học lên để xem.
Trò chơi này có thể nói là siêu HD, sau khi zoom lên có thể nhìn thấy rõ chữ mà bé con viết.
Vì thế Phó Lê thấy bé con nhà mình dùng tờ giấy sáng nay bọn họ trao đổi, viết một câu ở dưới: Bạn không phải mẹ của tôi, vậy bạn là ai?
Phó Lê không vui nhíu mày, sao mẹ lại không phải mẹ của con rồi? Quần áo, giày, tất của con đều là mẹ mua cho con đấy, hừ! Mẹ của con không chắc đối xử tốt với con như mẹ đâu!
Tuy Phó Lê đều mua đồ ít tiền, nhưng cô cảm thấy cô nạp tiền thì bé chính là con trai cô.
Cô dùng bút đạo cụ ngay, bắt đầu viết ở ngay bên dưới: Đồ con bất hiếu, mẹ chính là mẹ của con!
Lục Triết vốn định viết xuống dòng tiếp theo thì nhìn thấy trên giấy đột nhiên nhảy ra một câu tầm bảy tám chữ viết tay, đột nhiên trừng lớn mắt phượng, nhìn xung quanh, phát hiện không có gì cả, bên trong phòng chỉ có một mình anh!
Tốc độ tim đập của anh bởi vì sợ hãi mà không ngừng tăng nhanh, nhìn tờ giấy trước mặt, cơ thể cứng đờ.
Mà Phó Lê nhìn toàn bộ quá trình của bé chibi, cảm thấy phản ứng này của bé con chơi rất vui, lập tức không để ý đến việc viết văn nữa, chăm chú nhìn điện thoại, chuẩn bị nhìn xem bé sẽ làm gì tiếp theo.
Bé con chibi trong điện thoại viết chữ lên giấy: Bạn vào bằng cách nào? Sao tôi không nhìn thấy bạn?
Phó Lê trả lời lại bé ngay: Mẹ không vào nên đương nhiên là con không nhìn thấy rồi.
Nhìn thấy câu trả lời, trên đầu bé con chibi lại xuất hiện một đám mây màu trắng, bên trên toát ra ba dấu hỏi chấm.
Ngay sau đó, bé lại bắt đầu viết: Siêu năng lực?
Phó Lê viết câu trả lời: Con đoán xem~
Lục Triết nhìn dấu “~” đầy bỉ ổi kia, im lặng một lúc, bỏ qua đề tài này, tiếp tục viết: Trước đó trong phòng xuất hiện hộp cơm, cũng là bạn chuẩn bị? Rốt cuộc bạn muốn làm gì?
Phó Lê trả lời: Đúng vậy, là mẹ đó. Con quá lãng phí, cứ thế vứt hết chúng đi luôn, đấy là mẹ nhọc nhằn khổ sở làm ra đó QAQ! Mẹ muốn giúp con thôi mà, giúp con chính là giúp mẹ, mẹ được lợi.
Lục Triết nhìn câu này, nhíu mày suy nghĩ, QAQ nghĩa là gì thế?
Còn không chờ anh nghĩ cái này, lại suy tư, giúp anh, cô có được chỗ tốt nào đây?
Anh viết trên giấy: Bạn có thể có được chỗ tốt gì?
Phó Lê cũng cảm thấy buồn chán, cảm thấy bé con cũng chỉ là một chuỗi chương trình, dứt khoát coi bé là một cái thùng rác đáng yêu, có bí mật nào không thể nói cho ai cũng kể hết ra, dù sao thì bé không phải con người, cũng sẽ không nói ra ngoài được.
Cô lập tức nói: Mẹ tới một thế giới xa lạ, phát hiện mình là một nữ phụ ác độc, vẫn luôn không ngừng hại nữ chính của thế giới này, hơn nữa còn biết tương lai mấy năm sau, nguyên nam chính sẽ kế thừa gia nghiệp, mẹ sẽ phá sản. Mẹ muốn thay đổi vận mệnh, thế nhưng thân thể của mẹ có đôi khi sẽ không chịu sự khống chế của mẹ, làm ra một vài chuyện gây hại cho nữ chính. Cơ hội duy nhất chính là giúp con, giúp con có thể giúp mẹ có được cơ hội sửa chữa nội dung cốt truyện.
Lục Triết: “...” Người này có phải là bệnh nhân tâm thần chạy ra từ bệnh viện không thế?
Trong đầu nho nhỏ của Lục Triết đầy nghi ngờ to to, coi như anh tin lời nói của “người kia”, thế nhưng mà sao lại giúp anh mà không phải giúp những người khác? Lẽ nào anh chính là con trời được chọn trong truyền thuyết???
Lục Triết nghĩ rất lâu, tò mò hỏi: Vậy sao bạn lại tự xưng là mẹ tôi, còn gọi tôi là bé con nữa?
Phó Lê trả lời: Mẹ coi con là con trai để nuôi ó, bé con, con ngoan một chút thì mẹ sẽ nấu món ngon cho con ăn, mẹ nấu ăn rất vất vả QAQ!
Lại là QAQ?
Lục Triết im lặng suy nghĩ một lát, viết chữ: Nhìn nội dung bạn viết, chắc là bạn vẫn còn nhỏ tuổi, thậm chí còn có khả năng nhỏ hơn tôi.
Phó Lê thấy lời này, hơi giật mình, ở trong lòng hỏi: “Hệ thống, chương trình bé con còn có thể phân tích à? Hay là mấy người có ghi tin tức của tôi vào chỗ bé con, để bé biết năm nay tôi bao nhiêu tuổi?”
Trước khi xuyên sách thì Phó Lê mới thi đại học xong, nghiêm túc mà nói thì thân thể này của cô năm nay mới 17 tuổi, tuổi tâm lý thực tế cũng tròn 18 tuổi. Hơn nữa cô cũng không phải người có tính cách chín chắn, dù sao thì trước đó vẫn luôn ở trong trường học, cũng chưa va chạm xã hội gì, trước đây điều kiện gia đình không tính là tốt nhưng cũng coi như là khá giả, lại là con một trong nhà, chưa bao giờ phải chịu khổ, cho nên cũng không phải người thành thục.
“Ký chủ, chúng tôi không cho bé con bất kì tin tức gì liên quan đến cô cả, chỉ là giả thiết IQ của bé con vốn cao, cho nên cô nói chuyện với bé, từ trong nội dung cuộc trò chuyện bé sẽ biết được một chút tin tức liên quan đến cô.”
Phó Lê suy nghĩ một chút, dù sao thiết lập của bé con là người có thể thi đậu đại học B ở thủ đô, đây chính là trường học hàng đầu ở trong nước, chỉ số thông minh cao cũng là chuyện thường thôi.
Cô mãi không viết chữ xuống làm cho Lục Triết tưởng rằng mình đoán đúng nên “người kia” không biết trả lời như thế nào, nhưng nghĩ nghĩ, nếu tự xưng là mẹ, vậy đối phương là một cô gái rồi.
Lục Triết viết ngay: Nhìn cô nói chuyện, chắc cô chỉ tầm 14,15 tuổi thôi đúng không? Cô mua cho tôi nhiều đồ như vậy, cô không cần tiêu tiền à? Cô có rất nhiều tiền tiêu vặt hả? Đừng tiêu lung tung như thế.
Từ nhỏ Lục Triết đã quen mặc quần
áo rẻ tiền, T-shirt đều lượm từ những kho quần áo lớn bán phá giá hàng rẻ giá rẻ, mười tệ một cái, quần jean thì hai mươi, ba mươi tệ, giày không quá 50 tệ, hơn nữa mua loại anh lớn lên, cao lên không mặc được nữa thì thôi.
Mặc dù đồ Phó Lê chọn cho anh đều là đồ khá rẻ trong cửa hàng, nhưng mà sờ chất liệu thì tốt hơn nhiều so với đồ anh mặc bây giờ. Anh đánh giá ngay đôi giày kia thôi thì nó cũng phải hơn 100 tệ rồi.
Giày thể thao của nam sinh giá hơn 100 tệ tính ra rất rẻ, nhưng đối với Lục Triết mà nói chính là đôi giày quý nhất anh đi suốt 20 năm qua!
Phó Lê thấy anh nói mình có 14, 15 tuổi thôi, lập tức giận đến mức muốn hộc máu, cô viết những câu kia trông giống như nữ sinh 14, 15 tuổi viết đến thế à? Cảm thấy mình bị sỉ nhục!
Cô trả lời: Năm nay mẹ 18 tuổi rồi, quần áo mua cho con đều rất rẻ, đều là món đồ 10, 20 tệ thôi. Tất thì đều là loại một tệ được tận mấy đôi, con yên tâm. Tiền tiêu vặt một tháng của mẹ được một vạn tệ.
Nhìn thấy lời này, Lục Triết giật mình mở to mắt, những thứ này rẻ như vậy ư? Tất lại là loại một tệ được tận mấy đôi?
Lục Triết nhớ tới cảm xúc của tất, phản ứng đầu tiên là giá hàng của người ở bên kia và ở chỗ anh khác nhau.
Có khả năng là giá hàng bên chỗ cô khá thấp, hoặc là, tiền bên chỗ cô khá là đáng giá. Khả năng cao là bọn họ không cùng một thế giới, ở thế giới của anh, tiền đã sớm mất giá rồi.
Cho nên, ở trong thế giới tiền đáng giá như thế, tiền tiêu vặt một tháng của cô là một vạn???
Luc Triết...Lục Triết cảm thấy mình rất ghen tị!
Học phí đại học của anh là anh tự kiếm, không có một xu phí sinh hoạt nào, tất cả đều là chính anh làm thêm kiếm được.
Cho dù trước giờ đều làm thêm, còn kiếm được không ít từ việc đi làm thêm nhưng anh cũng không dám dùng nhiều.
Anh đi làm thêm được rất ít, đưa cơm hộp một tháng chỉ được có hơn 1000 tệ, dọn nhà thì bởi vì gia đình họ cung cấp chỗ ở này cho anh cho nên nói mỗi tuần đều đến quét dọn, đồng thời diện tích nhà của họ còn rất lớn, nhưng thực ra mỗi tháng anh chỉ lấy 300 tệ.
Không tính số tiền mỗi tháng cần phải tiêu, hai công việc làm thêm ổn định này chỉ có thể giúp anh một tháng để dành được 800 tệ.
Mà học phí một năm của anh là 6000, vé máy bay đi đi về về của hai học kỳ và chi phí gộp lại cũng phải gần 2500.
Nhất là năm đầu đại học, cái gì cũng phải mua mới, kể cả chăn màn giường đồ dùng các kiểu, cùng với đồ dùng hàng ngày, thật sự là rất kẹt, khai giảng đại học năm hai đến bây giờ mới khá hơn được đôi chút.
Lục Triết hơi hâm mộ phí sinh hoạt của Phó Lê, nhưng cũng không ghen ghét gì vì đối phương giúp đỡ anh.
Anh chỉ viết: Mặc dù cô có nhiều sinh hoạt phí, thế nhưng mà thật sự không cần tiêu cho tôi đâu, giữ lại cho bản thân mình dùng đi.
Phó Lê vội trả lời: Không được đâu con trai ưi, không cải thiện cuộc sống của con, mẹ ở bên này sẽ rất thảm, con cứ yên tâm nhận đi. Con tốt hơn thì bên mẹ cũng sẽ tốt hơn. Con phải biết là, không phá sản thì số tiền giữ được còn nhiều hơn số tiền tiêu trên người con nữa, vậy là mẹ lại có thể tiếp tục nuôi con!
Lục Triết: “...” Tôi sắp sinh nhật 20 tuổi rồi, cảm ơn! Một cô gái nhỏ 18 tuổi như cô mà tự xưng là mẹ mà không ngại à!
Lục Triết viết: Được rồi, nhưng ngoại trừ những chỗ cần cô giúp, những chỗ khác cô không được tiêu tiền.
Mặc dù đối phương nói có thể giúp mình nhưng Lục Triết vẫn cảm thấy mình nhận được ân huệ, người nọ bị thiệt, dù sao thì hình như bọn họ cũng không cùng một thế giới. Anh được chỗ tốt, nhưng lại không thể tự mình chủ động báo đáp đối phương, hổ thẹn trong lòng.
Nhưng mà Phó Lê có tâm lý phản nghịch, cũng thích đối nghịch với người khác.
Trước đây cô tiêu tiền chủ yếu là vì muốn thăng cấp bé con, cho mình quyền hạn sửa chữa nội dung cốt truyện, ngoài ra chính là nhìn cuộc sống của bé con quá đáng thương, lúc này mới mua cho bé ít đồ. Nhưng trên thực tế, cô là người rất keo kiệt. Tiền tiêu vặt một vạn tệ của cô, muốn cô tiêu vào trên người khác rất khó, lấy ngay đến việc mua quần áo gì đó cho bé con, từ trước đến nay đều chọn đồ rẻ tiền cả.
Nếu như bé con cảm ơn cô, không nói gì đó, rất có khả năng là cô sẽ làm như thường lệ.
Nếu như bé con cảm ơn cô, còn hi vọng cô sẽ tiếp tục giúp đỡ, vậy thì lấy tính cách của cô, nhất định là sau này trừ những lớp nhất định phải học, những lúc khác chỉ cần bé con chibi không chết đói không chết lạnh thì cô sẽ không tiêu tiền.
Nhưng bé con nói cô không được mua loạn… Cô mới là mẹ mà! Làm mẹ mà mua quần áo cho con trai của mình là sai hả? Không sai! Cô càng muốn mua hơn!
Phó Lê mở cửa hàng ra ngay và luôn, nạp phí 300 đồng vàng, nghĩ đến mùa đông bên thủ đô sẽ rất lạnh, bé con lại nghèo như vậy, đoán chừng quần áo mùa đông không mua được áo lông vũ, dứt khoát mua cho bé hai cái áo lông vũ dài, hai bộ quần áo thể thao nhung, còn mua hai bộ quần áo mùa thu, hai cái áo lông cao cổ, một cái khăn quàng cổ dày, lại mua thêm một đôi giày nhung cùng với một đôi giày đi tuyết không thấm nước.
Sau khi mua mấy thứ này, Phó Lê nghĩ một hồi, lại mua cho bé mười cái qυầи ɭóŧ…
Lục Triết thấy đối phương lâu lắm rồi mà không trả lời, cho rằng đối phương không muốn nói chuyện phiếm với mình, đang chuẩn bị hôm nay đi ngủ sớm một chút, sáng sớm mai dậy đi dọn nhà.
Nhưng mà anh vừa mới đứng dậy chuẩn bị lên giường, phát hiện trên giường mình xuất hiện một đống đồ...
Lục Triết: “...” Cô cuồng mua sắm đấy à? Với lại sao lại mua nhiều qυầи ɭóŧ như vậy chứ? Nhưng mà năm nay anh 20 tuổi chứ có phải 24 tuổi đâu mà lại mua màu đỏ chót như thế?
Thật là da^ʍ mà...