Làm sâu thêm nụ hôn này.
Nửa tiếng?
Đã suy xét đến cái chân "què" này của cô hay chưa?
Trong vòng nửa tiếng còn chưa về thì cũng không cần về nữa?
Chìa khóa cũng không cần đưa nữa, ra đầu đường ăn ngủ đi!
Trong lòng Lê Thiên Thiên điên cuồng oán giận nhưng dưới chân lại chạy nhanh hơn bất cứ lúc nào, rốt cuộc trong nửa tiếng cô đã về đến chung cư.
Diệp Thừa đang đứng dựa vào bên cửa, trên tay còn cầm một cây kẹo mút chán nản lật qua lật lại, trên mặt lộ rõ vẻ thiếu kiên nhẫn.
Hắn thích ăn kẹo từ khi nào vậy?
Lê Thiên Thiên không dám chậm trễ nữa, lập tức lấy chìa khóa ra, vẫn không quên giả bộ khập khiễng bước qua mở cửa.
Diệp Thừa không thèm nhìn cô lấy một cái, cứ thế bước vào nhà.
Bởi vì vừa chạy như điên về nhà nên Lê Thiên Thiên phải uống hết cả cốc nước lớn mới đỡ khát hơn một chút.
Cô thăm dò nhìn vào phòng ngủ chính, Diệp Thừa đang thanh thản ngồi trên sô pha đơn, laptop được đặt trên đùi, dường như đang xử lý công việc.
Công việc còn chưa làm xong thì về nhà làm gì hả?
Cô còn chưa kịp nói lời cảm ơn đàng hoàng với Tân Trạch Vũ, còn chưa mời người ta được một bữa cơm...
Oán niệm không có chỗ trút ra nên Lê Thiên Thiên đành mở nhóm chat, nhắn vào đó lời dạo đầu quen thuộc.
【Tôi còn có thể ăn thêm hai bát nữa: Hai người nói xem anh ta có còn là con người không?】
【Tôi còn có thể ăn thêm hai bát nữa: Nếu tớ không có ở đây, khóa vân tay hỏng rồi thì không phải anh ta nên tự tìm biện pháp để giải quyết sao? Mắc gì phải bắt tớ quay về cho bằng được chứ?】
【Tôi còn có thể ăn thêm hai bát nữa: Chưa kể ở trong mắt anh ta tớ vẫn là một người "què" đấy, vậy mà lại bắt tớ quay về trong vòng nửa tiếng?】
【Tôi còn có thể ăn thêm hai bát nữa: Mấu chốt là anh ta trở về cũng không phải để lấy thứ gì, cũng không phải là có chuyện quan trọng gì.
Bây giờ anh ta đang ngồi trong phòng làm việc kia kìa, rồi mắc gì không làm ở công ty?】
【Tôi còn có thể ăn thêm hai bát nữa: Tóm lại là mấy ngày nay anh ta cảm thấy bị tớ làm phiền nên bây giờ mới cố ý trả thù lại!】
【Huấn luyện viên Hoàng Tiêu - Empty Valley yoga: Thiên Thiên, trước tiên em bình tĩnh một chút đã.
Kết hợp với chuyện hôm qua em kể là suýt chút nữa bị lật xe khi hẹn với "cún con" kia, sao chị càng nghe càng cảm thấy vị hôn phu này của em là đang ăn giấm vậy nhỉ?】
【Tam Kim: Đồng ý.】
【Tôi còn có thể ăn thêm hai bát nữa: Đừng có nhắc đến chữ giấm với em nữa! Em vẫn còn ám ảnh với vụ cánh gà lần trước đấy.】
【Tôi còn có thể ăn thêm hai bát nữa: Mà thôi, em cũng không trách hai người tự bổ não quá mức đâu.
Dù sao thì em cũng chưa kể cho hai người nghe hết những chuyện quá phận mà anh ta làm với em.】
【Tam Kim: Còn có quá phận hơn nữa sao? Cười đáng khinh jpg】
【Huấn luyện viên Hoàng Tiêu - Empty Valley yoga: Khoan đã Thiên Thiên, anh ta lớn lên thế nào? Trông dầu mỡ lắm sao? Bao nhiêu tuổi rồi?】
【Tam Kim: Nghe nói là tổng tài nên hẳn là tuổi cũng không thể quá nhỏ.】
【Tôi còn có thể ăn thêm hai bát nữa: Chuyện này thì liên quan gì đến bộ dáng của anh ta? Hai người có thể lui xuống rồi đó.】
【Huấn luyện viên Hoàng Tiêu - Empty Valley yoga: Nếu không gửi ảnh chụp qua thì về sau đừng tìm bọn chị nghĩ kế cho em nữa.】
【Tam Kim: Tán thành.】
Lê Thiên Thiên:...
Còn dám uy hiếp cô? Cho rằng không có hai người bọn họ thì cô không thể tự mình hoàn thành nhiệm vụ được sao?
A~ Được rồi, bọn họ thắng.
Lê Thiên Thiên lướt xem một nửa album trong điện thoại đều là ảnh của Diệp Thừa, chọn đại một tấm rồi gửi qua kèm theo một tin nhắn, bảo trì chút tôn nghiêm cuối cùng.
【Tôi còn có thể ăn thêm hai bát nữa: Giúp tớ mắng anh ta đi!】
【Tam Kim: Aaaaaaaa】
【Huấn luyện viên Hoàng Tiêu - Empty Valley yoga: Aaaaaaaaaa】
【Huấn luyện viên Hoàng Tiêu - Empty Valley yoga: Lê Thiên Thiên, đây thật sự là vị hôn phu của em hả? Em cmn tìm đại một tấm hình của minh tinh để gạt chị đúng không?】
【Tam Kim: Đây không phải minh tinh đâu, là nam thần Diệp Thừa của trường bọn em đó! Lê Thiên Thiên, cậu dám trộm ảnh của nam thần, có cảm thấy thẹn hay không hả?】
【Tam Kim: Nhìn xem, đây là Diệp nam thần của trường bọn em, từng là truyền kỳ trên Tieba đấy.】
Tần Hâm gửi qua một tấm ảnh chụp màn hình.
Bên trong là hai tấm ảnh chụp lén Diệp Thừa, nhìn dáng vẻ có chút ngây ngô, hẳn là được chụp vào tám năm trước khi vừa nhập học.
Trên hai tấm ảnh còn đi kèm một câu: Dưới vẻ bề ngoài thanh tâm quả dục là một tâm hồn cao ngạo tịch mịch, tách biệt khỏi phàm trần thế tục.
Quá trung nhị*.
*kiểu như chechow í ạ=))
【Huấn luyện viên Hoàng Tiêu - Empty Valley yoga: Đúng không? Chị nói không sai mà!】
【Tam Kim: Lê Thiên Thiên, không muốn cho bọn tớ xem thì cứ nói thẳng, lừa gạt nhau như vậy làm gì hả?】
【Huấn luyện viên Hoàng Tiêu - Empty Valley yoga: Đúng vậy, xem hai người bọn chị là kẻ ngốc sao?】
Khóe miệng Lê Thiên Thiên giật giật, vốn dĩ thanh máu của cô chỉ còn dư lại một chút sau khi bị Diệp Thừa giận dỗi, lúc này thì hay rồi, trực tiếp bị hai người bọn họ quét sạch.
-
Ngày hôm sau Lê Thiên Thiên định hẹn Tân Trạch Vũ ra ngoài ăn một bữa để cảm ơn nhưng đối phương lại bảo cuối tuần chỉ muốn nghỉ ngơi.
Vừa lúc, cô quyết định ở nhà luyện yoga, ngồi thiền một chút để xoa dịu tâm tình bực bội từ ngày hôm qua.
Tâm tình dịu xuống, mạch suy nghĩ cũng dần rõ ràng.
Nhiệm vụ quan trọng hàng đầu lúc này của cô là phải nhanh chóng thu phục Diệp Thừa.
Chẳng phải thu phục xong là có thể mau chóng rời xa hắn sao?
-
Để bớt việc, Lê Thiên Thiên mua viên cốt lẩu sẵn, thịt thái lát, rau xanh, tôm tươi và các loại viên thả lẩu khác.
Hơn nữa lần này cô cũng thông minh hơn, trực tiếp bỏ thuốc bột vào đồ uống.
Làm vậy không những tránh được nhầm lẫn tai hại như lần trước mà còn có thể giấu được vị đắng của thuốc.
Tất cả đều là kinh nghiệm mà cô đã đúc kết được!
Mọi thứ đều đã chuẩn bị xong xuôi, cô chụp một bàn đầy ắp đồ ăn gửi qua cho Diệp Thừa rồi hỏi hắn mấy giờ về nhà.
Đợi hơn mười phút mà vẫn không hề nhận được tin trả lời.
Tuy biết rằng hắn rất ít trả lời tin nhắn WeChat, cô cũng đã quen nhưng đối mặt với một bàn mỹ thực như vậy, tốt xấu gì cũng nên đáp lại một tiếng chứ.
Nếu không về thì cô liền tự mình ăn vậy, thèm muốn chết rồi đây này!
Lê Thiên Thiên chờ không nổi nữa, cô gửi một tin cho Khương Hành dò hỏi xem bọn họ có đang ở với nhau không.
Chưa đến hai phút Khương Hành đã nhắn lại.
【Khương Hành: Đêm nay bên câu lạc bộ có hoạt động liên hoan, hẳn là Diệp Thừa cũng đến đó.
Anh vẫn chưa liên lạc được với cậu ấy, có lẽ là đang lái xe.】
【Tôi còn có thể ăn thêm hai bát nữa: Hoạt động của câu lạc bộ đấu kiếm ạ?】
【Khương Hành: Đúng vậy, hôm nay là kỷ niệm năm năm thành lập của câu lạc bộ.】
Một ngày quan trọng như vậy, Diệp Thừa nhất định phải đi!
Lưu An Kỳ thân là em gái của ông chủ nơi đó nên hẳn là cũng sẽ đi.
Lưu An Kỳ đi, Diệp Thừa càng muốn đi.
Không cần suy đoán nữa, Diệp Thừa nhất định là đi tụ hội rồi.
Kế hoạch hôm nay hoàn mỹ như vậy mà lại thất bại.
Nhưng ngược lại Lê Thiên Thiên như có chút trút được gánh nặng.
Cô bật bếp điện, một lát sau viên cốt lẩu dưới đáy nồi dần tan ra, mùi thơm ngào ngạt lan tỏa khắp nơi.
Ngay lúc cô chuẩn bị một mình độc chiếm nồi lẩu thì chuông cửa bỗng nhiên vang lên.
Lê Thiên Thiên ngẩn ra, là ai sẽ đến tìm Diệp Thừa vào thời gian này?
Có khả năng là ba mẹ hắn, Lê Thiên Thiên lập tức đứng dậy đi ra xem.
Nhìn qua màn hình chỗ chuông cửa, cô không khỏi hoảng sợ.
Diệp Thừa mặc một thân tây trang giày da đang đứng bên ngoài, dường như mới từ công ty trở về.
Lê Thiên Thiên vội mở cửa rồi hỏi:
"Anh quên mang gì sao?"
Diệp Thừa kinh ngạc nhìn cô một cái rồi vào cửa, đi thẳng về phòng thay một bộ đồ ở nhà thoải mái, rửa sạch tay, sau đó không hề khách khí mà ngồi vào bàn, thong thả ung dung bắt đầu gắp đồ ăn trong nồi lẩu.
"Không phải hôm nay anh có buổi tụ hội sao?" Lê Thiên Thiên khó hiểu đứng một bên nhìn hắn hỏi.
"Sao em biết tôi có buổi tụ hội?" Diệp Thừa nâng mắt nhàn nhạt hỏi lại.
"Em hỏi anh Khương Hành.
Em gửi tin nhắn cho anh nhưng anh không trả lời."
"Sau khi em gửi tin nhắn đến thì điện thoại tôi liền hết pin."
"Vậy nên anh không biết hôm nay có buổi tụ hội?"
"Tôi biết."
"Vậy sao anh lại không đi?"
Dường như Diệp Thừa bị hỏi đến phát phiền, nhìn chằm chằm cô vài giây rồi hỏi ngược lại:
"Tại sao tôi nhất định phải đi?"
"Vì là ngày kỷ niệm câu lạc bộ tròn năm năm thành lập, còn có..."
Còn có Lưu An Kỳ cũng sẽ đi, sao hắn lại không đi?
"Còn có cái gì?"
"Không có gì, em chỉ là tò mò thôi."
Diệp Thừa gắp một miếng thịt dê bỏ vào trong nồi, nhìn thịt dần dần chuyển thành màu nâu nhạt rồi mới thấp giọng nói:
"Bởi vì em ở nhà...!Tôi sợ em làm cháy bếp nhà tôi."
Trên mặt hắn không có biểu tình gì, vừa dứt lời liền gắp thịt trong nồi ra bỏ vào chén.
Lê Thiên Thiên:...
Làm người đi!
Lê Thiên Thiên vẫn luôn tìm cơ hội để hoàn thành nhiệm vụ.
Nồi lẩu đã ăn được một