Lê Thiên Thiên đã hẹn trước với cửa hàng lễ phục, cô vừa định nhắn cho Lê Uyên thời gian và địa điểm gặp mặt thì cô ta đã gọi điện đến bảo là đã đến dưới lầu ký túc xá của cô.
Lê Thiên Thiên: "Tôi ở phòng 512, cô có thể lên đây chờ hoặc là tôi lập tức thu dọn rồi xuống dưới."
Lê Uyên: "Tôi sẽ lên."
Lê Thiên Thiên nhanh chóng thu dọn đồ đạc, tận lực không để Lê Uyên phải chờ lâu.
Không đến năm phút sau cửa ký túc xá đã được gõ vang.
Lê Uyên đứng trước cửa, trong tay còn xách theo một hộp quà.
"Tôi vừa định hẹn cô, không ngờ cô lại..."
Mới nói được một nửa thì Lê Thiên Thiên đã nhận ra sắc mặt của Lê Uyên không đúng lắm, ánh mắt cực kỳ lạnh, dường như đang tức giận.
"Cô, làm sao vậy?"
Lê Uyên đẩy cô ra rồi đi thẳng vào trong phòng, đưa mắt dò xét một vòng khiến Tần Hâm đang ngủ bù do tối hôm qua đi chơi về muộn cũng phải bừng tỉnh.
Cô ta làm như không nhìn thấy trong ký túc xá còn có người khác, căn bản không có ý định lên tiếng chào hỏi với Tần Hâm.
Tiếp theo cô ta đặt mạnh hộp quà trong tay lên bàn học phía dưới giường của Lê Thiên Thiên gây ra động tĩnh rất lớn.
Tần Hâm mơ mơ màng màng nhô đầu ra khỏi giường, xoa mắt đánh giá vị khách kiêu ngạo không mời mà đến này.
"Bạn cùng phòng của tôi đang ngủ, mong cô nhỏ giọng một chút." Lê Thiên Thiên khẽ cau mày, giọng nói tuy mềm nhẹ nhưng lại khiến cho những người không quen thân với cô nghe không ra liệu có phải cô đang không vui hay không.
Lê Uyên khoanh hai tay trước ngực, làm lơ nhắc nhở của Lê Thiên Thiên, hừ lạnh rồi vỗ vỗ hộp quà, lên tiếng chất vấn:
"Người gửi là Diệp Thừa, anh ta gửi lễ phục cho cô làm gì?"
Diệp Thừa gửi lễ phục đến đây?
Hẳn là nhân viên chuyển phát nhanh đã mang đến dưới ký túc xá, vừa lúc Lê Uyên nghe thấy tên người nhận là cô nên liền nhận lấy rồi mang lên.
Chẳng qua cô ta tuỳ ý nhận lấy hàng chuyển phát nhanh của người khác như vậy, cũng quá không có tố chất!
"Có vấn đề gì sao?"
"Đương nhiên là có vấn đề! Không phải anh ta không thích cô sao? Vì sao lại còn gửi lễ phục đến cho cô?"
Đôi mắt của Lê Uyên không lớn, lại hơi nhếch lên nên không quá chiếm ưu thế trên tổng thể khuôn mặt tròn trịa, đặc biệt lúc cô ta tức giận lại thích nheo mắt, quả thật là giống hệt với Lý Trác Mỹ.
"Có lẽ...!bên trong hộp lễ phục này còn có cả gián và chuột?"
Lê Uyên không muốn tiếp tục tranh luận cùng Lê Thiên Thiên nữa, cô ta trực tiếp mở luôn hộp quà ra.
Một bộ lễ phục màu tím nhạt được đính đá tỏa sáng lấp lánh dưới ánh đèn bàn.
Đôi mắt Lê Uyên sáng lên, nhanh chóng lấy lễ phục ra khỏi hộp.
Dựa theo chiều cao của Lê Thiên Thiên thì hẳn là chiếc váy này sẽ dài đến chỗ bắp chân cô, phần thân trên được làm bằng tơ lụa cao cấp, phần thân dưới là vải gấm được đính thêm vụn kim cương khiến chiếc váy trở nên vừa cao quý lại vừa trang nhã.
"Nếu là do vị hôn phu của tôi đặt làm riêng thì tôi phải là người mặc bộ lễ phục này."
Lê Uyên bày ra bộ dáng đương nhiên như vậy khiến Tần Hâm nhịn không nổi nữa, vừa định lên tiếng thì đã nhận được ánh mắt ra hiệu của Lê Thiên Thiên nên đành nhịn lại, chỉ có thể liếc mắt nhìn vị khách không có phép tắc này một cái.
"Nhưng bộ lễ phục này hẳn là được may dựa theo số đo của tôi."
Lê Thiên Thiên cũng không tức giận, thật ra cô không quá để ý đến bộ lễ phục này vì nó là do Diệp Thừa đặt làm riêng, cô luôn cảm thấy có chút gì đó khó xử, nếu Lê Uyên có thể mặc vừa thì cứ để cô ta mặc.
"Làm sao? Cô xem thường dáng người của tôi đúng không? Muốn khoe khoang mình có vóc dáng đẹp đúng không? Nếu tôi giống như cô, được lớn lên bên cạnh cha mẹ giàu có nhiều tiền thì tôi cũng có thể luyện yoga, có thể học vũ đạo thì nhất định là hiện tại tôi còn xinh đẹp hơn cô gấp trăm lần! Là do cô đoạt mất cuộc đời của tôi, cô tự hào cái gì chứ?"
Lê Thiên Thiên nhíu mày lại, đôi mắt trong veo tràn đầy vẻ kinh ngạc.
Thì ra Lê Uyên vẫn luôn suy nghĩ như vậy sao? Thảo nào cô ta luôn bày ra dáng vẻ tràn đầy địch ý mỗi khi tiếp xúc với cô.
"Tôi đoạt mất cuộc đời của cô? Vậy ai đoạt mất cuộc đời của tôi?"
Những lời này khiến trái tim Lê Thiên Thiên nhói lên một cái.
Chẳng lẽ cô không muốn được lớn lên dưới sự nuông chiều của cha mẹ ruột sao?
Hơn hai mươi năm nay cô luôn sống như một món hàng được định giá, cô ta cho rằng cuộc sống của cô hạnh phúc lắm sao?
"Thu lại tính tình không có giáo dưỡng của cô đi." Tần Hâm không nhịn nổi nữa nên lên tiếng mắng Lê Uyên một câu rồi bước xuống giường, đau lòng ôm lấy bả vai Lê Thiên Thiên nhẹ nhàng trấn an.
Lê Thiên Thiên xua xua tay ý bảo mình không sao, cảm xúc của cô vẫn ổn định, nên bi thương thì khi còn nhỏ đã từng bi thương rồi, nếu không phải những lời vừa nãy của cô ta khiến tim cô nhói lên thì cô thậm chí sẽ không thèm phản bác lại.
"Cô mặc được thì cứ lấy mặc đi, những thứ gì là của cô thì tôi đều không cần, chẳng qua về sau lúc nói chuyện với tôi thì nhớ khách khí một chút, tôi không nợ gì cô!"
Lê Uyên không ngờ giọng điệu ôn hòa của Lê Thiên Thiên cũng có thể mạnh mẽ uy lực như vậy nên nhất thời cũng không nói thêm gì nữa, cất lễ phục vào hộp rồi nhanh chóng xách đi.
-
Trung tâm thương mại luôn cực kỳ đông đúc vào cuối tuần, Diệp Thừa không quá quen với hoàn cảnh như vậy nên hầu như hắn không hề đi dạo trung tâm thương mại mà đều là quản lý của các cửa hàng trực tiếp gửi ảnh sản phẩm mới đến điện thoại hắn.
Hôm nay Diệp Thừa đến đây là vì chiếc nhẫn mà hắn đặt vào tuần trước đã về rồi, hắn muốn tự mình đến lấy.
Dưới ánh đèn sáng, trên tấm vải dạ màu đen, hai chiếc nhẫn kim cương tỏa sáng lấp lánh, một chiếc là nhẫn nữ gồm một viên kim cương lớn ở giữa và sáu viên nhỏ được khảm xung quanh, chiếc còn lại là nhẫn nam được khảm một viên kim cương ở giữa.
*Kiểu tương tự như này nha mọi người
Nhân viên đứng trong quầy liên tiếp giới thiệu các thuật ngữ chuyên môn 4C* gì gì đó, Diệp Thừa không nghe lọt tai chữ nào.
Hắn chỉ để ý, hai cái nhẫn này, tối nay sẽ được đeo lên tay hắn và tiểu miên hoa.
*Tiêu chuẩn 4C đánh giá kim cương bao gồm 4 yếu tố cấu thành: Color (màu sắc), Clarity (độ trong), Cut (đường cắt), Carat weight (trọng lượng carat)
Đây là bất ngờ thứ nhất mà hắn muốn dành cho tiểu miên hoa.
Lê Uyên đang đi dạo phố cùng bạn thân, trong lúc vô ý đã nhìn thấy thân ảnh cao lớn soái khí của Diệp Thừa.
Ở trong biển người quả thực là quá nổi bật, khí chất và diện mạo cực kỳ xuất chúng, rất khó để không chú ý đến.
Người thật ở bên ngoài còn đẹp trai hơn cả trong video mà Lê Thiên Thiên gửi qua, người đàn ông chất lượng tốt như thế này, đêm nay sẽ lập tức trở thành vị hôn phu của cô.
Chỉ cần nghĩ đến đây thôi là gương mặt của Lê Uyên đã đỏ ửng, xấu hổ không dám nhìn thẳng vào Diệp Thừa.
"Sao vậy Đường Viên?" Cô bạn thân gọi cái tên trước kia theo thói quen, tạm thời chưa sửa miệng được.
"Hiện tại tên tớ là Lê Uyên, cậu đừng gọi sai nữa."
Lê Uyên không vui trừng mắt nhìn cô bạn một cái.
Đường Viên, có ai sẽ thích một cái tên trần tục như vậy chứ? Vẫn là cha mẹ ruột của cô có khiếu văn học nên đã đổi cho cô một cái tên khác dễ nghe hơn, vừa nghe liền biết chính là bạch phú mỹ*.
*Bạch phú mỹ: bạch (trắng trẻo), phú (giàu có), mỹ (xinh đẹp)
"Được được được, Lê Uyên đại tiểu thư, hiện tại cậu chính là bay lên cành cao làm phượng hoàng, bạch phú mỹ chính tông, chị em như tớ đây còn phải dựa vào cậu để được ăn sung mặc sướng."
Lê Uyên rất vừa lòng với lời khen này, vươn tay chỉ vào Diệp Thừa đang đứng trong cửa hàng nhẫn kim cương kia, ngượng ngùng nói:
"Người kia là vị hôn phu của tớ."
"Thật hay đùa? Người kia là minh minh sao?" Vẻ mặt cô bạn thân không tin lắm.
"Thật đó, cậu xem đi."
Lê Uyên mở lịch sử trò chuyện của mình và Lý Trác Mỹ cho cô bạn nghe rồi lại tiếp tục mở video mà Lê Thiên Thiên gửi qua cho cô bạn xem.
Cô bạn thân lắc lắc cánh tay của Lê Uyên, đầy hâm mộ nói:
"Sao cậu lại may mắn như vậy chứ! Quả thật là nhân vật nghịch tập trong tiểu thuyết đó! Thiếu nữ bình thường đột nhiên được cha mẹ hào môn nhận về, tiếp theo lại được gả cho cao phú soái* rồi sau đó đi lên đỉnh cao nhân sinh!"
*Cao phú soái: cao (cao to), phú (giàu có), soái (đẹp trai)
Lê Uyên đặt ngón trỏ lên miệng, ý bảo cô bạn nói nhỏ thôi.
Cô bạn thân vươn cổ lên nhìn, thấy rõ nhẫn kim cương trước mặt Diệp Thừa nên quay qua hỏi Lê Uyên:
"Anh ta đang tự mình mua nhẫn kết hôn cho cậu sao?"
Lê Uyên khẩy khẩy sợi tóc, gật đầu đáp:
"Chắc chắn là vậy rồi, tối nay sẽ là lúc công bố hôn ước của bọn tớ, nhất định là anh ấy muốn cho tớ một niềm vui bất ngờ."
Trong bữa tiệc tối nay, cô muốn mặc bộ lễ phục do Diệp Thừa đặt làm riêng, trang điểm thật đẹp để hắn nhìn rõ được là so với Lê Thiên Thiên thì cô càng xinh đẹp hơn.
"Anh ta thật có lòng, Đường...!Lê Uyên, tớ bắt đầu ghen tỵ với cậu rồi đó."
Lê Uyên nhếch khóe miệng, cảm thấy thích thú trước sự ghen tỵ của cô bạn thân.
Cô đã chịu đựng khổ sở hơn hai mươi năm nay, bây giờ cũng nên hưởng thụ cuộc sống của mình.
Lúc này điện thoại của Lê Uyên bỗng nhiên vang lên, cô ta vẫn còn cao hứng nên lúc nhận máy ngữ khí rất vui vẻ.
Nhưng sau khi nghe được giọng nói ở đầu bên kia, khóe miệng cô ta liền hạ xuống, trên mặt lộ rõ vẻ không kiên nhẫn.
"Viên Viên, hôm nay là sinh nhật của cha con, mẹ biết tối nay con có một buổi tụ hội nên giữa trưa con có thể trở về rồi cả nhà mình cùng ăn một bữa cơm được không?"
Là mẹ của Lê Uyên, không, hiện tại hẳn nên gọi là mẹ nuôi.
Lê Uyên: "Con còn có việc phải làm, còn nữa, buổi tiệc tối hôm nay gọi là tiệc rượu chứ không phải là buổi tụ hội."
"...!Vậy khi nào con có thể trở về? Trễ một chút cũng không có việc gì, cha mẹ chờ con."
Lê Uyên thất thần đưa mắt nhìn Diệp Thừa một cái rồi đáp lại cho có lệ:
"Buổi chiều đi, thời gian không xác định, đến lúc đó con sẽ báo lại cho mẹ biết sau."
Cúp điện thoại, cô bạn thân bên kia cũng vừa mới kết thúc cuộc trò chuyện, thân mật kéo cánh tay Lê Uyên hưng phấn nói:
"Tớ vừa gọi thêm mấy người bạn, tối nay thiên kim đại tiểu thư là cậu sẽ chính thức đính hôn, bọn tớ sẽ chúc mừng cậu sớm trước một chút."
Lê Uyên mỉm cười, trong lòng cũng biết rõ bọn họ muốn làm thịt mình một bữa nhưng chẳng qua hiện tại cô ta rất có tiền, thứ cô ta muốn chính là vui vẻ, là mặt mũi nên lập tức đồng ý.
Nháy mắt chuyện ăn sinh nhật cha cũng bị cô ta ném đến chín tầng mây.
Diệp Thừa chụp ảnh hai chiếc nhẫn rồi gửi qua cho Khương Hành xem.
Rất nhanh đã nhận được tin đáp lại.
【Rối loạn ám ảnh cưỡng chế: Con mẹ nó, cậu đây là định tối nay cầu hôn với Lê Thiên Thiên sao?】
【Diệp Thừa: Ừ.】
【Rối loạn ám ảnh cưỡng chế: Anh em à, rốt cuộc cậu cũng tỉnh ngộ, tớ đã sớm muốn nói với cậu là cậu thích Lê Thiên Thiên mà còn không chịu thừa nhận.】
【Diệp Thừa: Tớ không thừa nhận khi nào? Nhưng tóm lại vẫn là em ấy thích tớ nhiều hơn một chút.】
【Rối loạn ám ảnh cưỡng chế:...!Cậu vui vẻ là được.】
Diệp Thừa lại gửi ảnh chụp vừa nãy qua tài khoản QQ của người bạn tham ăn kia, vì muốn tạo bất ngờ nên đành phải giấu diếm với người mà mình muốn kể cho nghe nhất, lúc này chỉ có thể khoe ra với người khác.
【Quả cam: Đêm nay tôi muốn cầu hôn với cô ấy.】
【Quả cam: Tuy rằng bọn tôi đã đính hôn nhưng là do cha mẹ hai bên làm chủ, tôi chưa chính thức cầu hôn với cô ấy bao giờ.
Tôi muốn bù đắp cho cô ấy.】
【Ăn ít một chút: Chúc mừng.】
【Ăn ít một chút: Nhưng mà, anh xác định là cô ấy thật sự thích anh chứ? Tôi không có ý gì khác đâu, chỉ là sợ anh bị tổn thương thôi.
Quả cam à, anh là người đàn ông đối xử tốt nhất với bạn gái mà tôi từng biết, tôi hy vọng anh có thể hạnh phúc.】
Nhắn xong những lời này, trong lòng Lê Thiên Thiên bỗng thấy thấp thỏm.
Cô biết nói vậy là không hay nhưng thử tưởng tượng đến cảnh Quả cam thuần phác thiện lương như vậy lại sắp bị tra nữ làm tổn thương, trong lòng cô liền nhịn không được mà nhói lên.
Vì sao đàn ông ấm áp lại nhất định phải bị tra nữ phụ lòng? Tra nữ cứ tìm đến tra nam không được sao? Còn có thể lấy độc trị độc đó.
Tiếng chuông thông báo của QQ vang lên, Lê Thiên Thiên có chút không dám nhìn.
Nhất định Quả cam sẽ tức giận, hoặc là trực tiếp kéo đen rồi tuyệt giao với cô.
Nhưng dù rối rắm thì cô vẫn nhịn không được mà mở ra xem, là một đoạn tin nhắn dài hiếm thấy, trước kia hắn nhắn tin đều rất ngắn gọn.
Điều này đủ để thấy được lần này Quả cam rất không vui.
【Quả cam: Tôi bị tổn thương? Tôi có thể chắc chắn với cô rằng cô ấy rất yêu tôi, chính là kiểu yêu đến mức rời khỏi tôi là sẽ không sống nổi nữa.
Tôi hy vọng lần sau sẽ không phải nhìn thấy những lời tương tự như trên.】
【Quả cam: Khả năng là trước đó tôi kể khổ với cô đã khiến cô phải hiểu lầm, vị hôn thê của tôi là một cô gái cực kỳ cực kỳ tốt, trên đời này không ai có thể so được với cô ấy.】
????????????????????????????: @????????????????????????????????
Đột nhiên Lê Thiên Thiên cảm thấy hơi ủy khuất, trong lòng xuất hiện một loại buồn bã mất mát mà xưa nay chưa từng có, cô cũng không biết tâm lý hiện tại của bản thân là như thế nào.
Có lẽ chính sự quan tâm và chiều chuộng mà Quả cam dành cho bạn gái đã khiến cô khao khát đến mức không tự giác mà bị hắn thu hút.
Một người đàn ông xa lạ chưa từng gặp qua, thậm chí giọng nói cũng chưa từng nghe qua, hơn nữa lại là một người đàn ông sắp sửa kết hôn, Lê Thiên Thiên rốt cuộc mày đang suy nghĩ cái quái gì vậy chứ?! Cô dùng sức giật tóc mình thật mạnh để khiến bản thân tỉnh táo lại.
Cuối cùng vẫn là tiếng thông báo của WeChat thức tỉnh cô.
【Cuồng tự luyến: Tôi đã chuẩn bị cho em hai điều bất ngờ, bây giờ sẽ cho em biết trước một cái.】
Một tệp ghi âm được gửi đến, Lê Thiên Thiên bấm mở, giọng nói xa lạ của một người phụ nữ truyền ra.
"Tôi từng là hộ sĩ khoa phụ sản tại bệnh viện tư Lâm Mỹ ở Bắc Thành, ngày 14 tháng 4 năm 1999, bởi vì sơ sẩy trong lúc làm việc nên tôi đã trao nhầm hai đứa trẻ.
Vì bệnh viện muốn trốn tránh trách nhiệm nên đã cho tôi phí bịt miệng rồi sa thải tôi.
Tôi ôm lấy tâm lý may mắn nên từ đầu đến cuối không dám thừa nhận sai lầm, là tôi có tội."
Lê Thiên Thiên tròn mắt ngơ ngác nghe đoạn ghi âm, còn chưa kịp thoát ra khỏi phản ứng khiếp sợ thì cô đã nghe thấy giọng nói trầm thấp của Diệp Thừa vang lên.
"Bà còn nhớ rõ tên của hai đứa trẻ bị trao nhầm chứ?"
"Tôi không nhớ rõ tên hai đứa trẻ, lúc ấy ở bệnh viện là đăng ký tên của người mẹ.
Bởi vì cảm thấy áy náy nên tôi đã cố ý sao chép lại tên bọn họ, hơn hai mươi năm nay chưa hề dám quên.
Một người tên là Lý Trác Mỹ, một người tên là Chu Nãi Hinh."
Sau khi nghe xong đoạn ghi âm Lê Thiên Thiên mới thấy Diệp Thừa còn gửi đến một đoạn tin nhắn thoại nữa.
Diệp Thừa: "Người này hiện đang bệnh nặng, thời gian còn lại không nhiều nên nguyện ý vạch trần sai sót năm đó của bản thân và bệnh viện.
Tôi đã liên hệ với người phụ trách bên bệnh viện rồi, em có thể liên lạc với cha mẹ...!cha mẹ nuôi một chút xem bọn họ muốn giải quyết chuyện này như thế nào.
Đúng rồi, em đã tìm được cha mẹ ruột của mình chưa?"
Cuối cùng Lê Thiên Thiên cũng đã hoàn hồn lại sau cú sốc.
Tuy rằng Diệp Thừa biết cô là con gái nuôi của Lê gia, cũng đã nghe tin Lý Trác Mỹ đã tìm được con gái ruột trở về nhưng từ trước đến nay hắn chưa bao giờ chủ động bàn luận chuyện này với cô.
Không ngờ rằng Diệp Thừa lại âm thầm giúp cô tìm ra chân tướng sự việc năm đó.
Cô còn cho rằng người lạnh nhạt cao ngạo như hắn sẽ không để ý đến tâm tư của cô.
Một loại cảm kích khó có thể nói thành lời lộ rõ trên mặt Lê Thiên Thiên, cô bấm vào biểu tượng micro trong khung chat rồi chân thành nói lời cảm ơn.
"Diệp Thừa, cảm ơn anh, tin tức này đối với em rất quan trọng.
Có thể tìm được vị hộ sĩ này hẳn là không quá dễ dàng, nhất định là anh đã phí rất nhiều tâm tư đúng không? Em phải làm gì để báo đáp anh đây?"
Diệp Thừa: "Báo đáp...!Về sau có rất nhiều cơ hội báo đáp.
Để tôi giúp em tìm cha mẹ ruột của mình."
Lê Thiên Thiên: "Không cần đâu ạ, hẳn là tự em có thể tìm được bọn họ."
Chu Nãi Hinh...
Hiện tại cô chỉ cần biết mẹ nuôi của Lê Uyên có phải tên là Chu Nãi Hinh không là được.
Lê Thiên Thiên buông điện thoại, nhanh chóng thay đổi quần áo rồi ra cổng trường gọi taxi đi đến ngõ nhỏ Lâm Nam ở khu phía Bắc.
Cô tìm đến tiệm bán đồ ăn, đang là thời điểm ăn cơm giữa trưa thế nhưng hai vợ chồng lại đang thu dọn bàn ghế, có khách vào cửa bọn họ đều nói hôm nay không bán nữa.
Lê Thiên Thiên bối rối bước vào trong tiệm, người đàn ông không hề ngẩng đầu lên xem, dùng giọng Bắc Thành nói:
"Xin lỗi, tiệm đóng cửa rồi, ngày mai hãy đến sớm hơn."
Lê Thiên Thiên dừng bước chân lại, lấy hết dũng khí rồi nhẹ giọng hỏi:
"Cho hỏi, hai người là cha mẹ của Lê Uyên đúng không ạ?"
Đôi vợ chồng đang bận việc lập tức ngẩng đầu lên nhìn về phía Lê Thiên Thiên, ánh mắt đầu tiên đều là sửng sốt, tiếp theo vẫn là người phụ nữ phản ứng lại trước, bà ấy hỏi lại:
"Cô là?"
"Chào dì, con là Lê Thiên Thiên, con gái nuôi của Lý Trác Mỹ."
Hai vợ chồng vừa nghe thấy tên của Lý Trác Mỹ thì đưa mắt nhìn nhau một cái, tựa hồ kịp phản ứng lại thân phận của Lê Thiên Thiên nên ánh mắt trở nên tha thiết hơn.
"Cô gái, con..."
"Con có một đoạn ghi âm của một người hộ sĩ làm ở khoa phụ sản của bệnh viện tư Lâm Mỹ năm đó, hai người nghe thử một chút xem."
Cuối thu, ánh mặt trời sau giờ Ngọ* yếu đến mức không có cách nào sưởi ấm vạn vật, những chiếc lá vàng khô héo từ ngọn cây ngô đồng lớn nhất trên phố bị gió lạnh cuốn bay rồi hạ cánh trên nền xi măng trong tiệm nhưng lại không ai để ý đến.
*Giờ Ngọ: từ 11:00 tới 13:00
Ba người ngồi vây quanh một cái bàn rồi lẳng lặng nghe đoạn ghi âm được phát ra từ điện thoại.
Đến khi câu nói cuối cùng được phát ra, biểu tình trên mặt hai vợ chồng giống hệt như Lê Thiên Thiên lúc vừa mới nghe xong.
Cặp mắt sáng rực của người phụ nữ nhìn chằm chằm vào Lê Thiên Thiên, hai mắt dần đẫm lệ, bà ấy cầm lấy tay cô, giọng nói run rẩy có chút khàn khàn:
"Ta chính là Chu Nãi Hinh."
Lồng ngực Lê Thiên Thiên dần phập phồng kịch liệt, hốc mắt chậm rãi đỏ lên, một tay khác nắm lấy tay của Chu Nãi Hinh, mấp máy đôi môi khô khốc.
Lúc này cô mới phát hiện ra là từ lúc tiến vào tiệm đến giờ cô đều rất khẩn trương, càng khẩn trương thì miệng càng dễ khô.
"Lão Đường, rót cho tôi ly nước." Chu Nãi Hinh ho hai tiếng, giọng nói cũng rất khàn.
"Chú Đường, con cũng muốn xin một ly nước." Lê Thiên Thiên nói tiếp theo sau.
Đôi mắt của ba người đều ươn ướt, bởi vì một câu mềm như bông này của Lê Thiên Thiên mà đều mỉm cười.
Uống nước xong, Chu Nãi Hinh thở dài một hơi rồi mới lên tiếng:
"Sau khi Lý Trác Mỹ đến nhận Viên Viên, bọn ta cũng đã tìm đến bệnh viện nhưng bọn họ một mực khẳng định rằng năm đó không có chuyện trao nhầm hai đứa nhỏ, cũng không có video giám sát, mọi chứng cứ cũng đều đã bị tiêu hủy, một chút tư liệu cũng không còn.
Bọn ta cũng từng hoài nghi, muốn đi tìm con, nhưng..."
Chu Nãi Hinh đang nói thì hốc mắt lại ướt đẫm, nghẹn ngào không nói tiếp nữa.
Đường An Tường nói tiếp phần phía sau:
"Con cũng thấy đó, điều kiện nhà bọn ta như vậy nên bọn ta đều nghĩ, nhận con ruột của mình về rồi thì thế nào, nhận về để nó chịu khổ cùng bọn ta sao?"
Lê Thiên Thiên vẫn luôn cúi đầu, nước mắt chảy dọc theo khuôn mặt rồi rớt xuống mặt bàn, vừa mở miệng lên tiếng đã khóc nức nở.
"Con không sợ chịu khổ, con muốn ba mẹ ruột của mình."
Mặc kệ bần cùng hay phú quý, bọn họ là người thân ruột thịt của cô, cô muốn tìm lại được ba mẹ ruột của mình.
Cuối cùng hai vợ chồng cũng nhịn không được nữa, lần lượt đưa ta che miệng lại, nước mắt chảy ướt đẫm toàn bộ mu bàn tay.
"Chú Đường, dì Đường, chúng ta có thể cùng đi làm xét nghiệm ADN được không?"
-
Lầu trên của tòa nhà số 56 trong ngõ nhỏ, trong phòng khách nhỏ hẹp chỉ có thể kê được một chiếc bàn nhỏ hình vuông.
Một cái nồi đồng được đặt giữa bàn, Đường Viên rất thích ăn thịt cừu, hai vợ chồng Đường gia còn mua thêm vài món khác, tất cả đều là thứ mà con gái thích ăn.
Nhưng mãi đến hơn 3 giờ nhiều cũng không thấy Lê Uyên trở về, cũng không có bất cứ cuộc điện thoại nào.
Chu Nãi Hinh nhìn Lê Thiên Thiên đang đeo tạp dề giúp đỡ nấu cơm trong bếp, bất giác bà nở một nụ cười đầy từ ái.
Đứa nhỏ này da thịt non mịn, vừa nhìn là biết được sống trong nhung lụa an nhàn chưa từng làm qua việc nhà nhưng thật không ngờ là con bé sẽ vào phòng bếp phụ giúp một tay.
Hơn nữa còn rất ra dáng, lại còn tuyên bố phải làm cho bọn họ thử món mì trộn tương, không hề có chút dáng vẻ của đại tiểu thư kiều quý.
Viên Viên nhà bà cho tới bây giờ chưa từng làm việc nhà, vợ chồng bà cũng không nỡ để con gái phải làm.
Chuông cửa vang lên, Chu Nãi Hinh tưởng con gái trở về nên vui vẻ đi ra mở cửa, kết quả người đứng trước cửa lại là nhân viên giao hàng.
Lê Thiên Thiên nghe tiếng nên đi ra nhận lấy bánh kem rồi cười nói:
"Vừa nãy con nghe thấy mọi người gọi điện thoại nói hôm nay là sinh nhật của chú nên con đã đặt một cái bánh kem."
"Ai da, từng này tuổi rồi còn đặt bánh kem làm gì." Đường An Tường cười ha hả đi ra từ trong phòng bếp, xoa xoa tay lên tạp dề, tuy ngoài miệng oán trách Lê Thiên Thiên tiêu tiền lung tung nhưng trên mặt lại vui rạo rực, không khỏi nhìn vào bên trong hộp bánh kem vài lần.
"Đúng rồi dì ơi, dì mau gọi điện nói với Lê Uyên một tiếng để cô ấy đừng mua bánh kem nữa, chúng ta ăn không hết đâu."
Lê Thiên Thiên nói xong liền đi vào phòng bếp tiếp tục giúp một tay, Chu Nãi Hinh cười ngượng không nói gì, cũng không hề gọi điện thoại bởi vì bà biết Viên Viên sẽ không mua bánh kem.
Tất cả mọi món ăn đều đã được nấu xong, Đường An Tường đưa mắt nhìn điện thoại, thấy đã đến 4 giờ nên ông tự mình gọi qua cho Lê Uyên.
Gọi năm cuộc mới có người nhận, đầu bên kia rất ồn ào, đợi gần nửa phút mới yên tĩnh lại được một chút.
Lê Uyên: "Alo? Sao vậy?"
Đường An Tường: "Viên Viên, con ở đâu vậy? Khi nào con mới về nhà? Lẩu đã chuẩn bị xong xuôi rồi."
Lê Uyên: "A, con quên mất, hiện tại con không thể về được.
Con đang ở cùng vài người bạn nên không rời đi trước được, hai người ăn đi, đừng chờ con."
Đường An Tường: "Con, con không về sao? Nếu không thì trễ chút cũng được, cha mẹ chờ..."
Lê Uyên: "Còn