8 giờ rưỡi sáng Lê Thiên Thiên đã đứng trước cổng bệnh viện thành phố để chờ chú dì Đường.
Trên đầu cô đang đội mũ len màu trắng do chính tay dì Đường đan còn trên người thì mặc áo khoác tơ ngỗng màu trắng do dì Diệp mua cho.
Ngay cả chính cô cũng không phát hiện ra trong lúc lơ đãng trên mặt mình đã toát ra vẻ tràn đầy hạnh phúc.
8 giờ 40 phút, chú dì Đường đã đến.
Bọn họ thấy Lê Thiên Thiên đứng chờ ở cổng trong gió lạnh thì không khỏi đau lòng, vội vàng bước đến.
Chu Nãi Hinh duỗi tay sờ khuôn mặt nhỏ đỏ lên vì lạnh của Lê Thiên Thiên, hơi oán trách nói:
"Đứa nhỏ này, sao lại đến sớm như vậy? Sao không vào bên trong mà chờ chứ."
"Không lạnh đâu ạ."
Lê Thiên Thiên cười hì hì xoa xoa tay rồi tự nhiên khoác tay hai người bọn họ đi vào bên trong.
Sau khi thuận lợi làm xong một loạt thủ tục và xét nghiệm, ba người được thông báo sẽ phải đợi kết quả từ 2 đến 7 ngày, còn nếu chọn làm gấp thì chỉ cần đợi trong vòng 24 tiếng.
Lê Thiên Thiên quyết định chọn làm gấp.
Lúc ra khỏi bệnh viện, ba người đi ngang qua một cửa hàng, Lê Thiên Thiên nhìn vào trong một cái rồi nói chú dì Đường đứng đợi cô trong chốc lát.
Không bao lâu sau Lê Thiên Thiên đã ra khỏi cửa hàng với hai đôi bao tay len mới tinh trên tay, cô đưa cho hai vợ chồng mỗi người một đôi.
Đường An Tường đẩy lại cho Lê Thiên Thiên theo bản năng, nói:
"Đứa nhỏ này, mua bao tay cho bọn ta làm gì? Con cứ giữ lấy tiền đó rồi tự mình xài đi."
"Có phải vết thương trên tay dì là do bị cóng đúng không ạ?"
Vừa nãy lúc dì sờ tay lên mặt cô, cô đã cảm nhận được sự thô ráp trong lòng bàn tay dì rất rõ, trên ngón tay còn có vài vết nứt nhỏ.
Lê Thiên Thiên sợ bọn họ không chịu đeo nên cô trực tiếp gỡ bỏ túi bóng bên ngoài bao tay rồi tự mình đeo vào tay cho hai người.
"Con cố ý chọn loại được đệm thêm một lớp cao su ở giữa lòng bàn tay nên lúc hai người đẩy xe hay làm những việc khác cũng sẽ không bị trơn trượt đâu."
Đường An Tường và Chu Nãi Hinh đều ngẩn ra một lúc vì lời này của Lê Thiên Thiên.
Cả hai đều có cùng suy nghĩ: con bé mới theo chân gặp qua bọn họ được bao nhiêu lần mà đã chú ý được những điều này.
Sau khi mang bao tay xong, Lê Thiên Thiên nhìn một lớn một nhỏ, hết sức vừa lòng.
Cô lại nhìn đồng hồ rồi lên tiếng đề nghị:
"Cũng gần đến giữa trưa rồi, chúng ta cùng đi ăn trưa thôi."
"Ra ngoài ăn làm gì, về trong tiệm đi, cha làm đồ ăn ngon cho con.
Chữ "cha" được Đường An Tường nói ra cực kỳ thuận miệng, hốc mắt Lê Thiên Thiên lập tức ửng đỏ.
Mũi Chu Nãi Hinh cũng chua xót, nước mắt rơi xuống nên bà vội nghiêng đầu lau đi.
Đường An Tường cũng lau đôi mắt, lại cười nói:
"Ai ôi, trời lạnh quá khiến mặt hai người sắp đông thành băng luôn rồi kìa."
Lời trêu chọc này đã thành công chọc cười hai mẹ con.
Tuy vẫn chưa nhận được kết quả xét nghiệm ADN nhưng trong lòng ba người đều đã ngầm thừa nhận thân phận của nhau.
"Cha mẹ? Sao hai người lại ở đây?" Một giọng nói trong trẻo đột nhiên vang lên cắt ngang khung cảnh hòa hợp giữa ba người.
Lê Uyên mặc một thân váy len hàng hiệu màu trắng phối với áo khoác dài màu đỏ bên ngoài, trên đầu cũng đội mũ beret màu đỏ, nùng trang diễm lệ* mà xuất hiện trước mặt ba người.
*Nùng trang diễm lệ: trang điểm cầu kỳ, ăn mặc diễm lệ không cần thiết.
Hai vợ chồng trố mắt nhìn một lúc mới nhận ra đây chính là đứa con gái mà mình đã nuôi hơn 20 năm nay.
Đã hai ngày không gặp nhau, Chu Nãi Hinh lập tức giữ chặt tay Lê Uyên, trên mặt bà nở nụ cười từ ái, nói:
"Ai ui, Viên Viên nhà chúng ta trang điểm lên thật là xinh đẹp!"
Lê Uyên liếc mắt nhìn Lê Thiên Thiên, trong mắt tràn đầy địch ý.
Ngày đó sau khi Lê Thiên Thiên rời khỏi bữa tiệc, Diệp Thừa lại làm ra phản ứng như vậy khiến lúc trở về cô đã bị mẹ ruột quở trách đến nửa đêm.
Cô đã làm sai chỗ nào? Vì sao lại trách mắng cô?
Còn không phải là do hồ ly tinh Lê Thiên Thiên trước đó đã đến ở trong nhà Diệp Thừa rồi câu dẫn hắn nên bây giờ hắn mới không chịu từ hôn sao?
"Tâm cơ kỹ nữ!"
Lê Uyên hung tợn nhìn chằm chằm vào Lê Thiên Thiên rồi nói một câu như vậy, thanh âm không lớn lắm khiến Chu Nãi Hinh đứng gần phải hỏi lại:
"Viên Viên, vừa nãy con nói gì vậy?"
Lê Uyên lập tức thu lại tầm mắt, hỏi ngược lại:
"Sao ba người lại ở cùng một chỗ?"
"Bọn ta đến đây để làm xét nghiệm ADN." Đối với đứa con gái do chính mình nuôi lớn, Đường An Tường không hề có chút cảnh giác nào, có gì cũng đều nói thẳng ra.
Trên thực tế cũng không có gì cần phải đề phòng, chờ đến khi có kết quả xét nghiệm thì Lê Thiên Thiên cũng muốn chuyển hộ khẩu, sớm muộn gì mọi người cũng đều phải biết.
"Chuyện lớn như vậy sao hai người không nói cho con biết?" Lê Uyên bất mãn lên tiếng, giọng điệu tràn đầy kiêu căng.
"Cha mẹ đã định xong chuyện này từ trước nhưng mãi vẫn không gặp được con thì làm sao mà nói với con được chứ?"
Lê Uyên nhớ tới ngày diễn ra bữa tiệc hôm đó chính mình đã lỡ hẹn, sau đó lại vẫn luôn không nghe điện thoại của hai người bọn họ, nhất thời đuối lý nên cô ta không tiếp tục chất vấn nữa.
Nhưng cô ta lại đứng ở đó trầm mặt rồi bày ra bộ dáng không vui vẻ chút nào khiến cho trong lòng Đường An Tường và Chu Nãi Hinh đều không thoải mái.
Hai người nhìn không nổi dáng vẻ không vui của đứa con gái mình nuông chiều hơn 20 năm nên vội vàng lên tiếng dỗ dành:
"Là vì cha mẹ sợ làm chậm trễ thời gian con và...!và cha mẹ ruột của con ở chung với nhau nên vẫn luôn không gọi điện thoại cho con.
Con muốn ăn gì không? Để mẹ mua cho con nhé."
"Muốn ăn vịt quay, thêm cả lư đả cổn* nữa." Lê Uyên dẩu miệng uể oải nói.
*Lư đả cổn (驴打滚) hay còn gọi là bánh nếp cuộn nhân đậu đỏ, là một trong những món bánh ăn vặt truyền thống ở vùng Đông Bắc Trung Quốc với hương vị bùi ngọt đặc trưng.
Bánh có ba màu rõ rệt là trắng (gạo nếp), đỏ (đậu đỏ), vàng (bột đậu nành).
Tên tiếng Anh là Rolling Donkey.
(Cre: baidu)
Đường An Tường mỉm cười nhìn hai cô con gái của mình, cao hứng nói:
"Được, vậy chúng ta cùng đi thôi Thiên Thiên."
"Con không đi với cô ta! Nếu hai người muốn đi cùng cô ta, vậy thì con không đi!"
Đường An Tường và Chu Nãi Hinh cố gắng khuyên bảo vài câu nhưng đều bị Lê Uyên kiêu căng tùy hứng cắt ngang, yêu cầu bọn họ phải chọn một trong hai.
Lúc Lê Uyên tức giận thì cặp mắt phượng sẽ xếch lên khiến Lê Thiên Thiên lại nhớ đến Lý Trác Mỹ, quả thật là không còn chút khẩu vị nào để ăn uống.
"Vậy con không đi đâu, con vẫn còn chút việc phải làm." Lê Thiên Thiên hiểu chuyện mà mỉm cười, thành công giải quyết tình huống lựa chọn khó xử này.
Dù sao thì cô và bọn họ cũng mới gặp nhau được hai lần, quả thật là không thể so sánh với Lê Uyên đã ở cùng bọn họ hơn 20 năm.
Cô cười rồi vẫy tay nói tạm biệt với hai vợ chồng, bọn họ liên tiếp quay đầu lại, trong mắt hiện rõ sự không buông được cùng với bất đắc dĩ.
Tại ngã rẽ ở cuối giao lộ, Chu Nãi Hinh lại quay đầu lại lần nữa, Lê Thiên Thiên vẫn luôn đứng ở chỗ cũ không hề động đậy, mắt trông mong nhìn về một nhà ba người bọn họ.
Trái tim bà bỗng nhiên như bị xiết chặt, trong lòng trào lên một nỗi xót xa đau đớn.
Nhìn bóng dáng ba người biến mất ở chỗ rẽ, nụ cười hiểu chuyện trên mặt Lê Thiên Thiên cũng dần phai nhạt, nỗi ghen ghét lại chậm rãi ngoi lên trong lòng cô.
Cô chưa bao giờ biết được cha mẹ lại có thể chiều chuộng đứa con của mình đến thế.
Dù là con cái có phạm phải sai sót hay gặp phải rắc rối gì đi chăng nữa, bọn họ đều sẽ thông cảm bao dung, thậm chí không đành lòng trách móc nặng nề một câu.
Trước kia cô chỉ biết phương thức sủng ái này được gọi là cưng chiều và nó không tốt đối với quá trình trưởng thành của con cái.
Biết rõ là không tốt nhưng chính mình vẫn khao khát nó.
-
Ánh mặt trời buổi sáng xuyên qua cửa sổ khiến hàng mi dày của Diệp Thừa nhiễm một tầng vàng kim.
Dưới ánh nắng, hàng mi hơi rung động, Diệp Thừa dần tỉnh lại sau cơn say.
Hắn lật người ngồi dậy, gục đầu trong chốc lát rồi suy nghĩ mới dần dần tìm về.
Nhặt điện thoại từ dưới đất lên, nhìn thời gian hiện trên màn hình, cũng đã gần giữa trưa.
Dường như nhớ tới gì đó, Diệp Thừa bấm mở nhật ký cuộc gọi trong điện thoại, trong vài giây tiếp theo hắn lập tức cảm thấy hít thở không thông.
Đỏ chói một loạt, mấy chục cuộc gọi đều không có người bắt máy.
Tất cả...!đều là do hắn gọi vào tối qua sao?
Khóe miệng hơi run rẩy, hắn không muốn tin đây là chuyện do chính bản thân mình làm.
Một lúc lâu sau, Diệp Thừa lại bừng tỉnh nghĩ đến một vấn đề khác.
Gọi qua nhiều lần như vậy, ấy thế mà một lần Lê Thiên Thiên cũng không thèm nghe máy?
Hắn gắt gao nắm chặt tay đến mức các khớp ngón tay đều trở nên trắng bệch.
Ném điện thoại lên giường, đi vào phòng tắm rửa mặt thu thập đơn giản một chút rồi liền đi đến câu lạc bộ.
Diệp Thừa chưa từng xuất hiện ở câu lạc bộ vào ngày thường.
Đội viên trong câu lạc bộ đều có thể nhận thấy được tâm tình của Diệp Thừa đang cực kỳ khó chịu thông qua vẻ mặt tràn đầy sát khí kia.
Chắc chắn là hắn tìm đến đây để phát tiết nên ai cũng không dám đến gần, đùn đẩy nhau không muốn tiến lên thi đấu với hắn.
Cuối cùng vẫn là Diệp Thừa tự mình chọn ra một người mà ngày thường hay cùng luyện tập với hắn để ra sân đấu.
Diệp Thừa ra tay cực kỳ tàn ác, tấn công đâm thẳng nhiều lần, bức bách đến mức đối phương phải liên tục lui về phía sau, tóm lại là đơn phương ngược sát.
Giết đỏ cả mắt, đến khi đối phương xin tha thì Diệp Thừa cũng không còn hứng thú nữa, quay về chỗ ghế dài ngồi nghỉ ngơi, uống mấy ngụm nước, bóp nát chai rỗng rồi dùng sức ném mạnh vào thùng rác tạo ra một tiếng động lớn.
"Diệp Thừa ~"
Không biết Lưu An Kỳ đã đứng phía sau từ khi nào, hiển nhiên là cô ta đã bị hành động bực tức vừa rồi của Diệp Thừa dọa sợ nên giọng nói hơi rụt rè.
Diệp Thừa không quay đầu lại, tựa như không nghe thấy gì, hai khuỷu tay đặt trên hai đầu gối, cúi thấp đầu xuống, mồ hôi theo sợi tóc trên trán nhiễu xuống trên mặt đất.
"Diệp Thừa, anh còn giận em sao?"
Kể từ khi biết được chuyện cô đoạt tinh dầu từ tay Lê Thiên Thiên thì Diệp Thừa lập tức đối xử với cô vô cùng lạnh nhạt.
Không chỉ mua lại tinh dầu mà còn cảnh cáo nếu cô còn dám khi dễ Lê Thiên Thiên lần nữa thì sẽ khiến cho cô đẹp mặt.
Khi đó cô rất hận Lê Thiên Thiên, thậm chí ở lần tụ tập vừa rồi còn không cẩn thận lỡ miệng chọc cho Diệp Thừa không vui.
Chẳng qua hiện tại Lê Thiên Thiên đã bị từ hôn nên không còn là uy hiếp đối với cô nữa, lúc này còn có khả năng trở thành trợ lực giúp xoay chuyển ấn tượng về cô trong tâm trí của Diệp Thừa.
"Em muốn đích thân nói lời xin lỗi với Thiên Thiên nhưng lại không có số điện thoại của cô ấy, anh cho em xin số cô ấy được không?" Lưu An Kỳ nhẹ giọng nói.
Cuối cùng Diệp Thừa cũng có phản ứng, hắn nâng mắt lên, lấy điện thoại ra, đầu ngón tay trắng nõn lại lần nữa bấm gọi cho cái tên quen thuộc được lưu trong máy
"Tôi gọi giúp cô."
Rốt cuộc cũng tìm được cớ để gọi cho Lê Thiên Thiên, Diệp Thừa bày ra bộ dáng giúp người làm niềm vui, cầm điện thoại đặt ở bên tai, hơi hắng giọng chuẩn bị lên tiếng.
"Thuê bao quý khách vừa gọi..."
Trong mắt hiện lên tia nghi hoặc, Diệp Thừa đợi thêm một lúc rồi gọi qua lần nữa, đầu bên kia vẫn đang trong trạng thái tắt máy.
Lặp lại ba lần như vậy, cuối cùng sắc mặt của hắn cũng đã trầm xuống.
Quay đầu lại mượn điện thoại của Lưu An Kỳ, nhập số của Lê Thiên Thiên vào rồi bấm gọi.
Lần này, thành công gọi được.
Diệp Thừa nghiến răng đáp lại giọng nói mềm mại ở đầu bên kia:
"Tiểu miên hoa, em kéo tôi vào danh sách chặn?"
- ????????????????????????????: @????????????????????????????????
Lúc xế chiều Lê Thiên Thiên vừa hoàn thành buổi phỏng vấn ở một công ty, vừa về đến ký túc xá đã nhận được cuộc gọi từ số lạ, thật không ngờ người ở đầu bên kia lại là Diệp Thừa.
Cô lỡ trượt tay bấm ngắt cuộc gọi.
Đợi một lúc sau cũng không thấy Diệp Thừa gọi lại, suy nghĩ một chút thì cảm thấy cứ mặc kệ vậy, dù sao thì gọi lại giải thích xong rồi cũng không biết phải nói thêm gì.
Bây giờ hai người không nên qua lại với nhau để tránh những hiểu lầm không cần thiết.
WeChat có thông báo tin nhắn mới, trong nhóm fan nhỏ của Diệp Thừa vừa có người tag tên cô.
【Đại bảo: Không phải cô có WeChat của Diệp Thừa sao? Có thể thử hỏi một chút xem anh ấy đã xảy ra chuyện gì được không? @Tôi còn có thể ăn thêm hai bát nữa】
Lê Thiên Thiên kéo lên xem lại lịch sử trò chuyện trong nhóm, mọi chuyện bắt đầu từ một video.
Video quay lại cảnh đấu kiếm của Diệp Thừa, dáng vẻ của hắn trông tràn đầy lửa giận nhưng không có chỗ phát tiết, quả thật