-
Lê Thiên Thiên, anh thích em.
Lê Thiên Thiên đã đến bộ phận hành chính, cô làm ra vẻ như bản thân mình là gián điệp mà lén lút núp hết chỗ này đến chỗ khác, cuối cùng là im lặng núp sau cây cối trang trí để quan sát Phương Ngạn Nghiễn.
Mọi người đều đang nghỉ trưa, chỉ có Phương Ngạn Nghiễn vẫn còn làm việc, có vẻ như cũng chưa dùng cơm trưa.
Năm phút sau cuối cùng cậu ấy đã làm xong việc, cũng không kịp vươn vai duỗi eo mà lại vội vàng đứng lên đem tài liệu đặt trên bàn làm việc của Tiết Tấn Ninh.
Đến khi rời khỏi chỗ của Tiết Tấn Ninh cậu ấy mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm, sau đó rời khỏi khu làm việc, có lẽ là định đi ăn trưa.
Lê Thiên Thiên lập tức theo sau.
Nhưng Phương Ngạn Nghiễn không đến nhà ăn mà lại đi xuống tiệm cà phê ở dưới lầu.
Cậu ấy lấy ra một tờ giấy ghi chú, gọi một lần mười mấy ly cà phê.
Xem ra là mua giúp cho đồng nghiệp.
Thì ra bộ phận phận nào cũng đều sẽ bắt nạt người mới đến.
Nhưng chẳng phải cậu ấy có thân phận đặc biệt sao? Không yêu cầu đặc quyền với chú Diệp à? Hay là bởi vì giới tính nên không thể công khai quan hệ, chỉ có thể nằm gai nếm mật chờ đợi đến ngày thượng vị?
Chẳng trách dì Diệp lại cho rằng cậu ấy có thể uy hiếp đến Diệp Thừa.
Người có tính cách nhẫn nhục phụ trọng* như thế này quả thật là không hề đơn giản.
*Nhẫn nhục phụ trọng: Người biết chịu nhẫn nhục để có thể đảm đương việc lớn, gánh vác được công việc hệ trọng.
Lê Thiên Thiên im lặng ngồi trong góc quan sát một lúc thì phát hiện Phương Ngạn Nghiễn rất biết cách giao tiếp với người khác.
Vừa mới gọi cà phê xong đã có thể nói chuyện thoải mái với chị gái đứng trong quầy pha chế, còn chọc cho người ta cười đến mức ngửa tới ngửa lui.
Cuối cùng còn được tặng cho một chiếc cốc đựng cà phê là tặng phẩm trong một sự kiện của cửa hàng, sau đó hai người thêm WeChat với nhau, chị gái ấy còn nói nếu sau này cửa hàng có sự kiện nào mới thì sẽ thông báo cho Phương Ngạn Nghiễn biết đầu tiên.
Thật đúng là nhân tài.
Lê Thiên Thiên chống cằm suy nghĩ một chút rồi đi qua quầy gọi một ly cà phê đá kiểu Mỹ.
Cô đưa tay chọc chọc Phương Ngạn Nghiễn, mỉm cười nhìn về phía cậu ấy.
Cô cảm thấy một người nói nhiều và nhiệt tình như vậy thì hẳn là sẽ không từ chối việc thêm WeChat với đồng nghiệp cùng công ty.
Phương Ngạn Nghiễn nhìn qua, Lê Thiên Thiên còn chưa kịp lên tiếng thì tiếng chuông điện thoại bỗng nhiên vang lên.
Cô định bỏ qua cuộc gọi nhưng lại vô tình ấn nhầm vào nút trả lời nên chỉ có thể ngượng ngùng cười cười rồi trả lời điện thoại trước, giọng điệu có chút không kiên nhẫn.
"Alo?"
Đầu bên kia rơi vào im lặng vài giây rồi giọng nói trầm thấp mang theo chút lạnh lẽo của Diệp Thừa mới truyền đến.
"Em đang ở đâu?"
"Xin lỗi, quý khách vẫn chưa thanh toán phần nước của mình, tôi có thể hủy đơn của quý khách trước để nhận đơn của khách khác được không ạ?"
Giọng nói của nhân viên bị Diệp Thừa nghe thấy rõ ràng, hắn lại hỏi:
"Đang ở tiệm cà phê dưới lầu à?"
Lê Thiên Thiên không có tâm tình nghe điện thoại, vội giơ tay ý bảo nhân viên cửa hàng chờ một chút rồi lại nói với Phương Ngạn Nghiễn:
"Xin chào, chúng ta lại gặp nhau rồi."
Phương Ngạn Nghiễn ngơ ngác nhìn Lê Thiên Thiên đang chủ động bắt chuyện với mình, hơi hơi nhíu mày, dường như không nhớ rõ cô là ai.
"Buổi sáng chúng ta đã gặp qua trong văn phòng của Tiết tổng." Lê Thiên Thiên có chút xấu hổ mà nói.
Cô vừa nói vậy thì Phương Ngạn Nghiễn liền nhớ ra, thân thiện cười nói:
"À chào cô, thật xin lỗi vì lúc ấy vội quá tôi không nhìn rõ."
"Không sao đâu, anh...WeChat của tôi hết tiền rồi, anh có thể cho tôi mượn một ít được không, lát nữa tôi sẽ trả lại cho anh sau."
Lê Thiên Thiên cúp điện thoại, mở mã QR của WeChat ra nhưng Phương Ngạn Nghiễn không quét mã với cô mà trực tiếp giúp cô thanh toán rồi xua tay nói:
"Đều là đồng nghiệp với nhau, xem như tôi mời cô uống nước đi."
Lê Thiên Thiên:...
"Như vậy không được đâu, tôi phải trả lại tiền cho anh chứ, chúng ta cứ thêm WeChat trước đi."
"Khụ, thật sự không cần phải trả lại đâu, mời đồng nghiệp uống một ly cà phê là chuyện bình thường mà."
Lê Thiên Thiên kiên trì muốn Phương Ngạn Nghiễn thêm WeChat với mình nhưng đối phương nhất định không thêm, hai người cứ đứng đó đẩy qua đẩy lại mãi.
"Học tỷ!" Giọng nói trong trẻo quen thuộc của thiếu niên vang lên từ xa đến gần.
"Hai người đang làm gì vậy?" Trong lúc nói chuyện, thân hình cao lớn kia đã đi đến chắn giữa Lê Thiên Thiên và Phương Ngạn Nghiễn, lợi dụng ưu thế chiều cao để ngăn chặn tầm mắt của hai người.
"Tân Trạch Vũ? Sao cậu lại ở đây?" Lê Thiên Thiên kinh ngạc nhìn người trước mắt.
Tân Trạch Vũ bĩu môi, không vui mà nói:
"Tôi hỏi học tỷ Tần Hâm mới biết được là chị đi thực tập ở đây.
Sao chị đi thực tập mà không nói cho tôi biết trước một tiếng, tôi còn muốn chúc mừng cho ngày đầu tiên của chị, đã nhận được hoa chưa?"
"Hoa gì?"
Lê Thiên Thiên bối rối nhìn Tân Trạch Vũ nhưng qua khóe mắt lại ngoài ý muốn thấy được Diệp Thừa đang đứng bên ngoài tiệm cà phê, dùng ánh mắt u ám mà nhìn cô.
Cô thoáng rùng mình một cái, nhớ ra vừa nãy mình đã cúp ngang cuộc gọi của hắn, lập tức cảm thấy không nên tiếp tục ở lại nơi này nữa.
Phương Ngạn Nghiễn đang bị Tân Trạch Vũ ngăn cản đột nhiên đi tới bên cạnh Lê Thiên Thiên.
Cậu ấy thấp hơn Tân Trạch Vũ một cái đầu, ngửa đầu lên, giơ điện thoại về phía trước rồi cười tươi nói:
"Soái ca, tôi có thể thêm WeChat với cậu không?"
Lê Thiên Thiên:?
Hiển nhiên Tân Trạch Vũ cũng bị Phương Ngạn Nghiễn làm cho bối rối, có chút cảnh giác mà nhìn lại đối phương.
Phương Ngạn Nghiễn lại tiến lên một bước, đứng ở trước người Tân Trạch Vũ trông cậu ấy có vẻ nhỏ nhắn như chim non, trên mặt còn hơi ửng đỏ, nói:
"Tôi chỉ muốn kết bạn với cậu thôi, không có ý gì khác đâu."
Tân Trạch Vũ lui về phía sau một bước, còn giấu điện thoại vào túi quần theo bản năng, bị dáng vẻ này của Phương Ngạn Nghiễn làm cho hoảng sợ nên liên tục xua tay nói:
"Không, không cần đâu."
Hai người đàn ông một tiến một lùi, khóe mắt Lê Thiên Thiên hơi giật giật khi nhìn Tân Trạch Vũ đang tránh né cái tài khoản WeChat mà cô mãi không thể xin được, hoàn toàn không biết là bóng dáng tuấn tú vốn đang đứng bên ngoài cửa đã đi vào đây.
Có rất nhiều nhân viên của công ty đang ngồi rải rác trong quán cà phê, Diệp Thừa vừa xuất hiện đã khiến bọn họ bất giác ngồi nghiêm chỉnh lại, có người còn kích động đến mức phun cả cà phê ra bàn rồi phải luống cuống tay chân mà lau dọn.
Rõ ràng là đang trong thời gian nghỉ trưa nhưng lại có cảm giác như bị ông chủ bắt tại trận vì tội lười biếng.
Diệp Thừa không hề chú ý đến ánh mắt của nhân viên xung quanh, toàn bộ lực chú ý đều dồn lại trên người cục bông dám ngắt ngang cuộc gọi của mình, lại còn chủ động xin tài khoản WeChat của tên đàn ông khác.
"Tôi vừa nhớ ra là mình còn có việc phải làm, tôi lên trước đây." Lê Thiên Thiên nói xong lập tức xoay người rời đi.
Tân Trạch Vũ muốn đuổi theo nhưng lại bị Phương Ngạn Nghiễn bắt được cổ tay, cậu có chút tuyệt vọng mà kêu lên:
"Học tỷ..."
Diệp Thừa nheo mắt nhìn theo bóng dáng đang cuống quít đào tẩu kia, bẻ bẻ khớp ngón tay tạo ra những tiếng răng rắc.
Quả thật là không thể từ từ được nữa.
-
Về đến văn phòng Lê Thiên Thiên liền phát hiện trên bàn làm việc của mình xuất hiện một bó hoa hồng, cô bừng tỉnh nhớ tới những lời vừa nãy của Tân Trạch Vũ.
Vừa lúc cũng nhận được tin nhắn WeChat từ cậu ấy.
【Trà sữa nhỏ: Học tỷ, có phải chị chán ghét tôi rồi đúng không?】
【Trà sữa nhỏ: Người đàn ông kia dây dưa với tôi, sao chị lại mặc kệ tôi như vậy chứ?】
Lê Thiên Thiên có thể tưởng tượng được vẻ mặt ủy khuất của Tân Trạch Vũ ở bên kia màn hình nên liền nhắn lời an ủi.
【Tôi còn có thể ăn thêm hai bát nữa: Không phải là không lo cho cậu nhưng chẳng phải lúc ấy tôi cũng đang ở trong tình thế nước sôi lửa bỏng sao?】
【Tôi còn có thể ăn thêm hai bát nữa: Vậy cuối cùng cậu có thêm WeChat của người ta không?】
【Trà sữa nhỏ: Có thêm, không thêm thì anh ta không chịu thả tôi đi, bây giờ lập tức kéo đen anh ta đây.】
【Tôi còn có thể ăn thêm hai bát nữa: Đừng kéo đen! Gửi giới thiệu qua cho tôi đi!】
【Trà sữa nhỏ:?】
【Tôi còn có thể ăn thêm hai bát nữa: Tôi thiếu tiền của người ta, phải trả lại.】
【Trà sữa nhỏ: Thiếu bao nhiêu, tôi trả giúp chị.】
【Tôi còn có thể ăn thêm hai bát nữa: Không chỉ là trả tiền, tôi cần tìm người ta vì chuyện khác nữa, cậu mau gửi giới thiệu cho tôi đi.】
【Trà sữa nhỏ: Có chuyện gì, để tôi truyền lời giúp chị.】
Lê Thiên Thiên:...
【Tôi còn có thể ăn thêm hai bát nữa: Cậu không sợ trong lúc cậu truyền lời, thường xuyên qua lại rồi liền trở nên thân quen với người ta, đến lúc đó lại khiến cho người ta hiểu lầm gì đó thì phải làm sao đây?】
Qua nửa phút sau Tân Trạch Vũ đã gửi danh thiếp WeChat của Phương Ngạn Nghiễn qua cho cô.
【Trà sữa nhỏ: Tôi có thể xóa anh ta rồi chứ? Cảm giác có chút buồn nôn.】
【Tôi còn có thể ăn thêm hai bát nữa: Chờ tôi thêm bạn đã rồi cậu lại xóa.】
【Tôi còn có thể ăn thêm hai bát nữa: Đúng rồi, đừng tặng hoa cho tôi nữa.】
【Trà sữa nhỏ: Học tỷ, quả nhiên là chị đã chán ghét tôi rồi có đúng không?】
Lê Thiên Thiên thở dài, không có tâm tình để an ủi Tân Trạch Vũ lần nữa.
Cô gửi lời mời kết bạn với Phương Ngạn Nghiễn, còn cố ý ghi chú mình là bạn của soái ca vừa nãy.
Quả nhiên chưa tới một phút sau đối phương đã nhận lời, lại còn chủ động gửi tin nhắn cho cô trước.
【Nghiễn: Soái ca vừa nãy tên gì vậy?】
Lê Thiên Thiên không muốn bán đứng thông tin cá nhân của Tân Trạch Vũ nên không nói ra tên thật của cậu ấy.
【Tôi còn có thể ăn thêm hai bát nữa: Trà sữa nhỏ.】
【Nghiễn: Woa, thật đáng yêu!!!】
Lê Thiên Thiên:...
Đúng thật là Phương Ngạn Nghiễn thích đàn ông rồi.
Nếu cậu ấy thật sự là tình nhân của chú Diệp, hiện tại lại đối xử với Tân Trạch Vũ như vậy, không phải là quá tra rồi chứ?
Chẳng qua Lê Thiên Thiên thật sự không có cách nào để tưởng tượng đến cảnh chú Diệp và cậu ấy ở bên nhau, hình ảnh đó có chút...!Cô run lên, da gà nổi đầy người.
Đang cảm thấy không khỏe thì lại lần nữa nhận được điện thoại của Lý Trác Mỹ, trong lòng Lê Thiên Thiên càng thêm khó chịu.
Cô trực tiếp chỉnh điện thoại về chế độ im lặng rồi úp xuống mặt bàn.
Một lát sau cuộc gọi đã kết thúc nhưng tin nhắn WeChat lại đến.
【Lý Trác Mỹ: Ngày mai có buổi tụ họp gia đình, mày có thể trở về một chuyến không?】
Mấy ngày gần đây cô đều một lòng giúp dì Diệp bắt tiểu tam nên cũng không để ý hôm nay đã là thứ sáu.
【Lý Trác Mỹ: Hai bác của mày muốn rút vốn đầu tư, mày đến khuyên bọn họ giúp tao một chút, bình thường mày vẫn luôn biết cách đối phó với bọn họ mà.】
Lê Thiên Thiên:...
Cô cố gắng nuốt xuống những lời mình muốn nói: "Dựa vào đâu tôi phải giúp bà đối phó với bọn họ? Tôi đã sắp tách ra khỏi hộ khẩu Lê gia rồi."
Không thể chọc giận Lý Trác Mỹ trước khi chuyển ra khỏi hộ khẩu được bởi vì bà ta thật sự sẽ dùng cách giữ chặt sổ hộ khẩu để uy hiếp cô.
Hiện tại cô hẳn là nên bất động thanh sắc mà trở về, nắm chặt được sổ hộ khẩu trong tay rồi chờ cơ hội để thương lượng với bà ta.
Nghĩ như vậy, Lê Thiên Thiên đành kiên nhẫn nhắn lại cho Lý Trác Mỹ một chữ "Được".
"Cộc cộc cộc" vài tiếng gõ mặt bàn vang lên khiến Lê Thiên Thiên phải dời tầm mắt ra khỏi điện thoại, Hàn Dương đứng bên cạnh bàn lên tiếng:
"Thừa ca muốn ra ngoài, cô đi theo tôi."
Lê Thiên Thiên phản ứng chậm một nhịp, đứng dậy đi theo, lên tiếng hỏi:
"Đi đâu vậy ạ?"
"Hành trình tư nhân của ông chủ, đừng hỏi những gì không nên hỏi, cứ làm theo những gì được giao phó."
Hàn Dương có diện mạo hung ác, ít nói ít cười nên hơi đáng sợ.
Lê Thiên Thiên cân nhắc ý nghĩa của bốn chữ hành trình tư nhân, đột nhiên có ý thức tự giác về công việc trợ lý của mình nên mãi cho đến khi Diệp Thừa bước ra khỏi văn phòng cô vẫn luôn duy trì dáng vẻ cụp mi rũ mắt, bật chế độ không lắm lời.
Có Hàn Dương đi theo nên mọi người đều biết ông chủ muốn đi ra ngoài, sôi nổi báo cho nhau biết trong nhóm chat chung.
Không giống như trước kia, hiện tại theo sau Hàn Dương còn có một cái đuôi nhỏ, lúc này mọi người mới biết thì ra Lý nhị trụ lại là một cô gái nhỏ vừa xinh đẹp lại vừa đáng yêu.
Diệp Thừa có vị trí của riêng mình trong bãi đỗ xe của tòa cao ốc, hơn nữa không phải chỉ là một mà tận sáu vị trí liên tiếp nhau.
Hắn không ngồi chiếc Porsche màu đen thường hay lái kia mà lại chọn một chiếc Mercedes-Benz thương vụ đúng quy củ.
Hàn Dương lái xe, Lê Thiên Thiên ngồi cực kỳ nghiêm túc bên cạnh Diệp Thừa.
Cô ngoan ngoãn khác thường như vậy khiến Diệp Thừa phải liên tục quay đầu nhìn qua.
Xe đã rời khỏi bãi đỗ xe nhưng cũng không sáng sủa được bao nhiêu, bầu trời âm u, trông có vẻ là tuyết đầu mùa sắp rơi rồi.
Trong lúc Lê Thiên Thiên đang chuyên chú ngắm nhìn thời tiết biến hóa bên ngoài cửa sổ thì Diệp Thừa nhịn không được mà lên tiếng hỏi:
"Sao lại ngoan ngoãn như vậy? Phạm phải sai lầm gì rồi?"
Cô hít một hơi, có chút không nói nên lời, chậm rãi quay đầu nhìn về phía bên cạnh rồi lắc đầu.
Cô ngoan ngoãn một chút chính là phạm phải sai lầm à?
Diệp Thừa nửa tin nửa ngờ nhìn cô một lúc lâu, lại hỏi:
"Vậy sao em không hỏi tôi đi đâu?"
Cô đúng thật là có hỏi, Lê Thiên Thiên tự cho là không để lại dấu vết mà liếc nhìn Hàn Dương một cái rồi vừa lễ phép lại vừa chuyên nghiệp mà lên tiếng đáp lại Diệp Thừa:
"Với thân phận là trợ lý của trợ lý, hành trình tư nhân của tổng tài tôi không tiện hỏi đến."
Nháy mắt Diệp Thừa liền hiểu rõ vì sao Lê Thiên Thiên lại cư xử như vậy, ý cười sâu trong ánh mắt phá tan sự lạnh lùng, duỗi tay chọc chọc trán cô một chút, giọng điệu cũng dịu đi, ẩn ẩn mang theo sủng nịnh mà nói:
"Em có thể hỏi."
Xe đang chạy thẳng trên đường đột nhiên ngoặt ra một đường cong nhỏ rồi ngay lập tức trở về bình thường.
Diệp Thừa nhìn qua, sắc mặt Hàn Dương cũng đã khôi phục bình tĩnh như lúc bình thường.
Nhưng Lê Thiên Thiên không bình tĩnh nổi, đây rõ ràng là đang khiến cho Hàn Dương phải hiểu lầm.
Một khi đã tiếp nhận giả thiết Diệp Thừa muốn chỉnh cô, dù là hắn có làm gì đi chăng nữa thì cô cũng đều cảm thấy là hắn đang chỉnh mình.
Lê Thiên Thiên cúi đầu, trong lòng đề cao cảnh giác, tuyệt đối không thể lao theo con đường mà Diệp Thừa đã