Sau khi đóng cửa, Dương Chức lặng lẽ thở phào rồi vui vẻ kéo Lê Thiên Thiên vào nhà.
“Đi thôi, lên lầu xem thử đồ trang điểm và nước hoa dì mới mua cho con nào.”
Lê Thiên Thiên được dẫn thẳng lên lầu.
Dì ấy như là có được túi thần kỳ của Doraemon, một đống chai chai lọ lọ được lấy ra từ một cái túi giấy không lớn mấy, đủ loại sản phẩm dưỡng da, trang điểm, nước hoa đến từ các thương hiệu lớn bày đầy giường.
“Tầng hương đầu của loại này hơi ngọt nhưng cũng rất tươi mát, con ngửi thử xem.”
Dương Chức lấy một lọ nước hoa xịt thử lên cổ tay của Lê Thiên Thiên, cầm tay cô quơ quơ rồi đưa lên đặt trước mũi cô.
Hương cam quýt tươi mát xộc thẳng vào mũi, không hiểu sao cô bỗng nhớ đến cây kẹo bông gòn vị cam hôm lễ Giáng Sinh.
Tầng hương sau là bạc hà mát lạnh xen lẫn chút ngọt nhè nhẹ, cực kỳ hợp để dùng vào mùa hè.
“Con rất thích mùi hương này.”
“Dì biết là con sẽ thích mà.
Dì đã hẹn thợ mát xa rồi, một lát nữa chúng ta sẽ làm spa thư giãn.
Dì cũng đã dặn dì Lý chuẩn bị toàn món con thích cho bữa tối, hôm nay ở lại đây có được không?” Dương Chức vui vẻ cười hỏi.
Lê Thiên Thiên mím môi, cầm lòng không đậu mà ôm lấy Dương Chức, mặt cọ cọ trên cổ dì ấy, nhẹ giọng lên tiếng:
“Dì ơi, dì thật tốt.
Hôm nay con cảm thấy đặc biệt hạnh phúc.”
Dương Chức đang hưởng thụ Lê Thiên Thiên làm nũng thì bỗng cảm thấy chỗ cổ ươn ướt nên lo lắng hỏi:
“Thiên Thiên, làm sao vậy? Con khóc à?”
Lê Thiên Thiên hít mũi, tựa cằm trên đầu vai dì ấy, lẩm bẩm nói:
“Hôm nay con đến tìm cha mẹ ruột của mình, con muốn chuyển hộ khẩu vào nhà bọn họ, cũng muốn giải trừ quan hệ nhận nuôi với Lý Trác Mỹ.”
Dương Chức vỗ về phía sau lưng cô một chút rồi nhẹ giọng nói:
“Đương nhiên là phải giải trừ, nếu Lý Trác Mỹ không đồng ý thì cứ bảo Diệp Thừa giúp con giải quyết.
Đã bàn bạc tốt với cha mẹ ruột của mình chưa?”
“Con đến tìm bọn họ là để bàn chuyện này, con cảm thấy bọn họ có cảm tình với Lê Uyên hơn nên ngay từ đầu con lo sợ bọn họ sẽ vì để ý đến cảm xúc của Lê Uyên mà từ chối con.”
“Bọn họ từ chối con?”
Lê Thiên Thiên lắc đầu, đôi mắt cong cong, bên trong tràn ngập hạnh phúc.
“Bọn họ lựa chọn con.
Hơn nữa sau khi biết chuyện giữa con và Lý Trác Mỹ, bọn họ còn muốn ra mặt đi tìm Lý Trác Mỹ để nói chuyện.
Cha con đã nói nếu có ai dám bắt nạt con thì con phải nói cho ông ấy biết…”
Lê Thiên Thiên càng cố nén thì nước mắt lại càng chảy xuống, thì ra cảm giác được cha mẹ yêu thương chiều chuộng là như vậy.
Không đưa cô vào vòng nguy hiểm, không để cô phải tự mình giải quyết mọi chuyện.
“Dì ơi, hiện tại con cảm thấy vô cùng hạnh phúc.”
Dương Chức lau nước mắt rồi nói:
“Dì biết, vậy nên cả chú và dì đều rất thương con.
Nếu tiểu tử thúi Diệp Thừa dám đối xử không tốt với con dù chỉ một chút, dì có thể đánh chết nó!”
Lê Thiên Thiên nín khóc, mỉm cười nói:
“Chuyện hôm nay đều là nhờ vào Diệp Thừa, nếu không con thật sự rất sợ.”
“Xem ra nó còn có chút hữu ích, không uổng công dì cung cấp tình báo cho nó.”
Thợ mát xa đã đến, thừa dịp bọn họ chuẩn bị mọi thứ, Lê Thiên Thiên lau khô nước mắt rồi điều chỉnh lại cảm xúc.
Sẵn đây cô cũng nói với dì Diệp về hoài nghi của mình:
“Dì ơi, có phải là dì đã hiểu lầm chú rồi hay không?”
“Đương nhiên là không.” Dương Chức có hơi sững sờ nhưng cũng che giấu cảm xúc rất nhanh.
“Nhưng con luôn cảm thấy mình đã hiểu lầm nam tiểu tam kia.
Liệu có phải là do con đã tìm nhầm người rồi hay không?”
Nhất thời Dương Chức không biết nên trả lời Lê Thiên Thiên thế nào, đang lúc đại não cấp tốc nghĩ cách để vượt qua đề tài này thì bỗng nghe thấy dưới lầu truyền đến tiếng thứ gì đó bị đập vỡ.
Hai người đưa mắt nhìn nhau.
Cuối cùng Dương Chức cũng đã tìm được lý do để trốn tránh nên lập tức dẫn đầu xuống lầu xem xét.
Lê Thiên Thiên theo sát phía sau nhưng vừa mới đi đến cầu thang đã bị dì ấy ngăn lại, cũng nghe được đoạn tranh chấp giữa chú Diệp và Diệp Thừa.
“Mày làm gì vậy? Không phải chúng ta đã nói là chỉ làm bộ cãi nhau để khiến bọn họ chú ý thôi sao?” Giọng chú Diệp như chuông lớn, tức giận tận trời.
“Nhưng những lời cha mới vừa nói, đều là lời trong lòng có đúng không?” Giọng Diệp Thừa ẩn nhẫn nhưng tràn ngập bi giận.
“Không phải là đang cãi nhau à? Thì phải nói ra chút chuyện mới có thể cãi được chứ!”
“Nhiều năm như vậy, cha vẫn luôn mắng con lạnh nhạt không có cảm tình, vậy còn cha thì sao? Lúc ông nội bệnh nặng, bệnh viện đã đưa ra thông báo bệnh tình nguy kịch, con cũng đã gọi cho cha biết bao nhiêu cuộc điện thoại, chỉ vì muốn gặp được cha mà đến tận khi tim ngừng đập ông cũng chưa thể nhắm mắt! Nếu cha có tình cảm thì hàng năm nên đến quỳ trước mộ ông một đêm để chuộc tội!”
“Về chuyện này, mày định ghi hận tao cả đời có phải không?”
Dương Chức đang lôi kéo Lê Thiên Thiên trốn ở chỗ ngã rẽ cầu thang khẽ thở dài.
Hai cha con bọn họ, bởi vì ngăn cách này mà vẫn luôn không chịu nói chuyện đàng hoàng với nhau.
Rõ ràng đều quan tâm để ý đến đối phương.
Dì ấy kịp thời bước ra ngăn cản hai cha con lại sắp trình diễn vở tuồng đạo đức gia đình.
Tay trái kéo tay Diệp Thừa, tay phải kéo tay Lê Thiên Thiên, đem tay hai người chồng lên nhau
Diệp Thừa nhanh chóng thoát khỏi cảm xúc bi thương, tầm mắt dừng trên bàn tay nhỏ đang đặt trên mu bàn tay mình.
Dương Chức vỗ vỗ bả vai con trai, lời nói thấm thía:
“Con trai, đừng tức giận với cha con.
Con không đoán được ông ấy đã vì con mà hy sinh cái gì đâu.
Mau dẫn Thiên Thiên đến phòng trà nếm thử trà hoa tuyết* mẹ mới mua đi.”
*飘雪茶 (Bitan Piaoxue): một loại trà thơm được sản xuất ở núi Nga Mi, Tứ Xuyên.
Thời gian hái trà là vào buổi chiều nắng, hái những búp có màu trắng như tuyết, trong như pha lê, vừa chớm nở để trà được tươi và thơm, sau đó ướp hương bằng tay cẩn thận.
Tay Lê Thiên Thiên bị bàn tay to của Diệp Thừa nắm ngược lại.
Cô đi theo hắn đến phòng trà, ẩn ẩn còn nghe thấy giọng nói nghi hoặc của chú Diệp truyền đến từ phía sau.
“Tôi đã hy sinh cái gì vậy?”
-
Phòng trà nằm ở phía đông lầu một, bên trong được lắp đặt hệ thống sàn sưởi cao cấp và kính pha lê có thể nhìn ra toàn cảnh bên ngoài khiến căn phòng trở nên vô cùng ấm áp.
Nếu lúc này có tuyết rơi thì thật tốt, ngồi ở đây thưởng thức cảnh tuyết là tuyệt nhất.
Phong cách trang trí trong phòng mang đậm chất thiền, tổng thể đơn giản nhưng chi tiết lại tinh xảo.
Trên tấm thảm mành bày mấy tấm đệm hương bồ, Lê Thiên Thiên và Diệp Thừa ngồi đối diện nhau.
Diệp Thừa bắt đầu đun nước tráng rửa dụng cụ pha trà, trong tư thái nho nhã mang theo lưu loát, kiềm chế oán giận để nghiêm túc pha trà, thoạt nhìn cảnh đẹp ý vui.
Cặp mi vẫn luôn rũ xuống của hắn bỗng nâng lên và bắt gặp ánh mắt của cô, cánh môi hơi cong lên, trong mắt hiện ra ý cười.
Một ly trà nóng được đặt trên miếng lót ly bằng trúc trước mặt cô.
“Anh đẹp lắm đúng không?”
Nghe được Diệp Thừa hỏi ra một câu không thấy ngượng miệng như vậy, Lê Thiên Thiên chậm rãi hít vào một hơi, cố giữ bình tĩnh, làm như chưa từng nghe thấy gì rồi nâng ly trà lên nhấp một ngụm, hương hoa nhài kết hợp với hương trà thơm ngát, thấm người thấm tỳ.
Trà ấm chảy vào thực quản, một đường uốn lượn qua các bộ phận rồi xuống đến bụng nhỏ, toàn bộ thân mình đều ấm lên.
“Uống rất ngon.”
Diệp Thừa cũng thong thả nhấp một ngụm rồi vừa lòng buông ly trà xuống, vẫn không chịu buông tha vấn đề vừa nãy, lại hỏi:
“Anh đẹp lắm đúng không? Em nhìn lâu như vậy mà?”
Dường như là muốn nhìn thấy bộ dáng ngượng ngùng đỏ mặt của cô.
Lê Thiên Thiên không tiếp chiêu, yên lặng trợn mắt rồi cứng nhắc chuyển đề tài.
“Giấy tờ nhà cửa và căn cước của anh em đã gửi lại cho trợ lý Hàn, hẳn là thứ hai đi làm anh ấy sẽ đưa lại cho anh.
Chìa khóa xe cũng trả lại cho anh, đợt nghỉ phép của trợ lý Hàn đã kết thúc, em cũng không cần đưa đón anh nữa.”
Lúc đó cô nhận xe chẳng qua là để xem rốt cuộc Diệp Thừa muốn trả thù cô như thế nào.
Hiện tại cô đã tin là hắn không phải muốn trả thù nên nhất định không thể tùy tiện nhận đồ từ hắn.
Diệp Thừa không nhận lấy chìa khóa xe trên bàn, lạnh nhạt nói:
“Anh có thể cho cậu ấy tiếp tục nghỉ phép.”
Lê Thiên Thiên: …
“Vừa nãy… anh với chú là giả vờ cãi nhau à?” Lê Thiên Thiên lại lần nữa cứng nhắc chuyển đề tài.
“Ừ.
Ai bảo em không có chút lương tâm nào, qua cầu liền rút ván.” Diệp Thừa thản nhiên thừa nhận, mặt mày tĩnh lặng mang theo tia tức giận.
“Em nào có qua cầu rút ván?” Lê Thiên Thiên buông ly trà, vì bản thân mà biện hộ.
“Sao lại không có? Vừa thấy mẹ anh đã lập tức buông tay anh ra, không phải trước đó còn sợ hãi nắm chặt sao?”
Lê Thiên Thiên: …
Không nên bàn luận ưu khuyết điểm cùng với quỷ ấu trĩ!
“Vậy vừa nãy dì nói chú đã vì anh mà hy sinh, anh biết là có ý gì không?” Đối với những lời này, từ đầu đến cuối Lê Thiên Thiên vẫn luôn có nghi vấn.
“Không biết.”
Nhắc đến Diệp Đào, sắc mặt Diệp Thừa liền trầm xuống, lại tiếp tục pha một ấm trà khác.
“Thật ra chú rất quan tâm đến anh.”
Thật kỳ lạ, mỗi khi người khác nói lời này thì Diệp Thừa đều sẽ rất tức giận nhưng khi Lê Thiên Thiên nói ra, nửa tia tức giận hắn cũng không có.
Thậm chí còn có mong muốn được nói ra hết mọi chuyện.
“Ông ấy mà quan tâm đến anh à? Mỗi lần quan tâm, anh và ông ấy đều có thể cãi nhau một trận.”
“Anh và chú ấy thật đúng là cha con, tính cách quá giống.” Lê Thiên Thiên cười khẽ.
Diệp Thừa bĩu môi, hơi nước bốc lên làm mờ hình dáng sườn mặt hắn.
“Anh và ông ấy không giống, anh là một người đàn ông ấm áp.”
*Phụt*
Lê Thiên Thiên phun trà trong miệng ra, may mắn là cô chỉ mới nhấp một ngụm nhỏ.
Diệp Thừa đưa khăn giấy qua, nheo mắt lại chăm chú nhìn cô, vẻ mặt âm trầm thoạt nhìn có chút nguy hiểm.
“Lời nào của anh đáng để em phải phun trà?”
Lê Thiên Thiên lau khóe miệng, không chút run sợ mà đón nhận ánh mắt kia, uyển chuyển hỏi ngược lại:
“Anh lấy tự tin ở đâu ra mà nói bản thân mình là người đàn ông ấm áp?”
Đối mặt với sự khiêu khích của Lê Thiên Thiên, Diệp Thừa bỗng đứng dậy đi qua ngồi xuống bên cạnh cô, đưa tay nhéo nhẹ mặt cô rồi nói:
“Em cảm thấy anh không ấm áp?”
Sao cứ luôn nhéo mặt cô vậy chứ? Mặt đã bị nhéo lớn một vòng rồi!
Lê Thiên Thiên đẩy tay Diệp Thừa ra, không muốn cãi nhau một cách ấu trĩ với hắn nữa nên thỏa hiệp nói:
“Được được được, anh là người đàn ông ấm áp.”
“Vậy em thích anh không?”
Cô trố mắt nhìn, không hiểu vì sao bỗng nhiên Diệp Thừa lại hỏi một câu như vậy.
“Không phải em thích đàn ông ấm áp à?” Giọng nói trầm thấp của Diệp Thừa hòa vào khung cảnh yên tĩnh.
Lê Thiên Thiên nhìn vào con ngươi sâu thẳm của hắn, chậm rãi nhăn mày lại, hoài nghi mà nhìn thật kỹ.
“Sao anh lại biết em thích kiểu đàn ông ấm áp?”
Lời này cô chỉ nói qua với hai người, một là Tần Hâm, còn lại chính là Quả cam.
Vẻ mặt Diệp Thừa cứng lại, có chút chột dạ mà tránh ánh mắt cô, thành thành thật thật đứng dậy quay về vị trí đối diện, lại rót thêm trà cho cô, làm như hiển nhiên mà nói:
“Không phải phụ nữ đều thích đàn ông ấm áp à?”
Lê Thiên Thiên: … Diệp Thừa không thích hợp.
“Đúng rồi, em có nghĩ rằng anh luôn cãi nhau với cha là đặc biệt không hiếu thuận hay không?” Diệp Thừa chuyển đề tài một cách gượng gạo.
Lê Thiên Thiên thu lại ánh mắt dò xét, hai tay nâng ly trà lên thổi thổi, nhẹ giọng nói:
“Chỉ là anh vẫn chưa cởi bỏ được nút thắt trong lòng mà thôi, đừng tự trách.”
Năm ấy khi chín tuổi cô đã ở lại Diệp gia gần một tháng, trong thời gian đó cũng đã trải qua rất nhiều chuyện.
Từ nhỏ Diệp Thừa cũng rất ít khi gặp cha mẹ, ông nội đối với hắn mà nói không chỉ là người thân mà còn là nơi ký gửi tinh thần.
Mỗi lần Diệp Thừa gọi điện thoại cho chú Diệp, cô có thể rõ ràng cảm nhận được hắn một lần so với một lần càng thêm thất vọng.
Khi đó cả một đêm Diệp Thừa không thể ngủ được vì sợ nếu nhắm mắt lại thì ông nội sẽ không còn nữa.
Mỗi lần có tiếng mở cửa, toàn thân hắn đều hoảng sợ, sau đó từ hy vọng biến thành thất vọng, cuối cùng là tuyệt vọng.
Trước khi ông Diệp lâm chung, chú dì Diệp cũng không thể trở về nên đến cuối ông vẫn không chịu nhắm hai mắt lại.
Điều này đã khiến Lê Thiên Thiên gặp ác mộng ba tháng liền.
Đêm hôm đó đối với hai đứa nhỏ mà nói là cực kỳ kinh hoàng.
Nỗi kinh hoàng mà người lớn bọn họ không thể nào hiểu được.
Sau ngày hôm đó, phải có cô dỗ dành thì Diệp Thừa mới có thể đi vào giấc ngủ.
Nhưng không đến hai tuần sau cô đã bị Lý Trác Mỹ đón đi.
Cô muốn được ở lại bên cạnh Diệp Thừa ca ca nhưng lại sợ Lý Trác Mỹ tức giận, cô chưa bao giờ dám làm trái lời bà ấy.
Nước trà trong ấm tràn ra chảy vào khe hở dưới khay trà.
Tiếng nước róc rách không chỉ gọi suy nghĩ của Lê Thiên Thiên trở về mà cũng khiến Diệp Thừa kịp thời lấy lại tinh thần sau một thoáng thẫn thờ.
Diệp Thừa buông ấm trà, khóe miệng chậm rãi cong lên, ánh trăng sáng từ bên ngoài chiếu vào vẩy trên nụ cười nhạt của hắn.
Diệp Thừa luôn nói muốn trở thành