Edit: Ngô Diệp Tử
Beta: Hương
Ở sân bay, tôi nhìn một cô gái xinh đẹp giống như búp bê sứ chạy phía tôi giống chó hoang đứt dây cương, tôi muốn từ chối ôm cô ấy.
Nhưng do cô ấy quá khỏe, tôi không thể thoát ra được.
Cô ấy nói: "Kiều Kiều, tôi rất nhớ cậu."
Vâng, cô ấy chính là Lâm Nguyệt Bạch.
Nhưng tôi nghi ngờ điều cô ấy nói là: Kiều Kiều, tôi ước gì cô có thể biến mất.
Bởi vì khi cô ấy nói lời này, nở nụ mỉm cười ( nham hiểm) nói nhỏ vào tai tôi: "Tôi đã trở về, cậu chuẩn bị sẵn tiếp chiêu chưa?"
Tôi: "......"
Tôi nhớ rõ tác miêu tả cô ấy là một nữ chính bình tĩnh, thận trọng.
Cô ấy đột nhiên tự phá hủy nhân thiết của của mình, đi theo con đường nhân vật phản diện.
Trên đường về, Lâm Nguyệt Bạch cùng Cố Trình Tiềm vui vẻ nói chuyện, còn tôi giống như một tiểu tam.
Lâm Nguyệt Bạch giả tạo lôi kéo một tiểu tam là tôi cùng nhau nhớ lại những hồi ức thời còn đi học. những ký ức đó không phải chuyện tốt đẹp gì. Bởi vì "tôi" muốn đi đến làm quen với Cố Trình Tiêm nên đã lợi dụng đi đến làm quen với cô ấy.
Tôi quyết định đi ngủ.
Tôi thực sự rất buồn ngủ, tối hôm qua suy nghĩ suốt cả đêm làm sao để bảo vệ mạng sống của mình.
Chờ đến khi tôi tỉnh dậy, không thấy Lâm Nguyệt Bạch đâu. Còn tôi nằm thì đang ở trên giường cùng với... Cố Trình Tiềm ngồi ở bên cạnh.
Cố Trình Tiềm nói: "Tiểu Bạch nói thứ sáu tuần sau là sinh nhật ba của cô ấy, mời bạn bè họ hàng đến dự. Tiện thể mở bữa tiệc mừng cô ấy về nước, hôm đó hai người chúng ta đi cùng nhau nhé."
Tôi: "......"
Ta không muốn đi, đây chắc chắn là bữa tiệc Hồng Môn Yến.
Nhưng tôi không có quyền lựa chọn, tôi bị Cố Trình Tiêm lôi kéo đi đến dự tiệc.
Chủ nhân bữa tiệc đương nhiên là Lâm Nguyệt Bạch, cô ấy đứng dưới ánh đèn sân khấu giống như một nàng tiên, khi nhìn thấy tôi thực sự rất ngạc nhiên. Nếu là tôi, tôi nhất định sẽ không hãm hại cô ấy, làm chị em thân thiết chẳng phải tốt rồi sao?
Theo suy nghĩ của tôi, Lâm Nguyệt Bạch chắc là đang nguyền rủa nguyên chủ ở trong lòng.
Cố Trình Tiềm nắm lấy tay của tôi: "Nhìn anh đi, không được nhìn Tiểu Bạch!"
Trong giọng nói còn có chút ghen tuông.
Tôi: "?"
Chắc chắn là tôi nhìn lầm
Sự thật chứng minh rằng, Cố Trình Tiềm đã nói đúng, không nên nhìn Lâm Nguyệt Bạch.
Chỉ vì tôi lén nhìn cô ấy, cô ấy liền để ý tôi, bắt đầu thực hiện bước đầu tiên của kế hoạch trả thù.
Tôi chỉ đi chỉnh lại lớp trang điểm, tự dưng bị gánh tội danh "ăn trộm".
Lúc ấy tôi đang ở phòng hóa trang để chỉnh lại lớp trang điểm, nhân tiện đi ra ngoài hít thở không khí, cô ấy cũng đi theo đến phòng hóa trang.
Trước khi tôi chưa kịp tránh mặt đi, cô ấy chủ động đi về phía tôi nói: "Có một vài người không nhận mình trà xanh. Dựa vào những thủ đoạn giơ bẩn trở thành bạn gái của kẻ có tiền liền tưởng mình biến thành phượng hoàng."
Tôi: "......"
Tôi có đầy đủ bằng chứng nghi ngờ trước khi về nước cô đã quên mang theo bộ não từ nước ngoài về.
Tôi không phải là người duy nhất ở trong phòng thay đồ, bởi vì ở bên tay trái là một cô gái, bên tay phải lại có thêm hai cô gái đã sử dụng mưu kế trở thành bạn gái của phú đại nhị.
Thậm chí còn có một người đang là phu nhân nhà giàu.
Vì thế, lời nói này của Lâm Nguyệt Bạch, chọc trúng tổ ong vò vẽ.1
Mấy
cô gái nhìn cô ấy bằng ánh mắt sắc như dao.
Còn có một cô gái lườm cô ấy: "Có một số người, nhìn trông sáng sủa xinh gái, nhưng lại không biết giữ mồm giữ miệng."
Lâm Nguyệt Bạch: "......"
Tôi quyết định không tham gia vào cuộc chiến, quyết định rời đi.
Cô ấy cũng đi theo tôi rời khỏi phòng hóa trang, cố ý va vào người tôi, sau khi ngẩng đầu lên thấy Cố Trình Tiềm đang đứng chờ tôi, thay đổi nét mặt: "A Trình, cậu đang chờ tôi sao?"
Cố Trình Tiềm bật cười, đi đến nắm tay tôi.
Tôi: "..."
Thú thật, vào lúc đó, tôi thực sự rất cảm động.
Cố Trình Tiềm khi đứng giữa tôi và bạch nguyệt quang, vẫn quyết định lựa chọn tôi.
Nhưng, mười phút sau, Lâm Nguyệt Bạch đột nhiên nói cái vòng cô ấy định tặng bạn đã bị biến mất, gào thét nói cái vòng đó giá hơn 1 triệu NDT
Cô nhắm thẳng vào tôi, đi đến mở ví tôi ra, cô ấy thực sự tìm thấy cái vòng trong ví của tôi.
Tôi: "......"
Mọi người nhìn tôi, đang nhìn tôi và vẫn đang nhìn tôi.
Trong lòng tôi thầm nghĩ: Đừng nhìn tôi, tôi cũng không biết đang có chuyện gì xảy ra!
Trong khi tôi xấu hổ hận không thể nào đào một cái lỗ để chui xuống đất thì Cố Trình Tiềm chỉ camera theo dõi ở trên đầu, lên tiếng: "Tiểu Bạch, cô đùa hơi quá rồi đấy."
Lúc này cô ấy mới bĩu môi nói: "Ừ, tôi chỉ muốn khoe với mọi người, tôi tặng cho Kiều Kiều chiếc vòng giá trị hơn 1 triệu NDT. Trong lúc hai người chúng tôi va vào nhau chiếc vòng chui vào trong túi của Kiều Kiều."
Cô ấy giải thích xong, nhìn tôi bật cười hỏi: "Kiều Kiều, cậu sẽ không tức giận đúng không?"
Tôi: "......"
Tôi không tức giận.
Tôi không hề tức giận
Ai bảo trước kia "tôi" đã dùng thủ đoạn ép cô vào đường cùng, lại thuê người đi quyến rũ cô ấy, khiến cô ấy suýt mất đi sự trong sáng, loạn truyền tin đồn cô dây dưa nhiều đàn ông, cuộc sống cá nhân hỗn loạn.
Nhưng... chuyện này đâu có chuyện gì liên quan gì đến tôi, lại không phải do tôi làm.
Tôi càng nghĩ càng cảm thấy tức giận.
Cô ném chiếc vòng vào tay cô ấy, mạnh đến mức khiến cơ thể của cô ấy loạng choạng suýt ngã.
Sau đó, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cảm ơn lòng tốt của cô, món quà quá quý, tôi không thể nhận được."
Cố Trình Tiềm đã nhanh chóng tiếp lời trước khi Lâm Nguyệt Bạch nổi giận, anh đứng chắn ở trước mặt tôi rồi nói: "Tiểu Bạch, cảm ơn lòng tốt của cô, tôi nghĩ để tôi tặng dây chuyền bạn gái của tôi sẽ tốt hơn."
Tôi thấy Lâm Nguyệt Bạch trợn trừng mắt lườm Cố Trình Tiêm.