Edit + beta: Văn Văn.
Trương Vĩnh Phong nghe vậy liền vội muốn đưa Đại Ninh trong lòng ngực ra.
Cậu ta làm thế càng khiến Đại Ninh tức giận thêm.
Cô nắm chặt cổ áo của Trương Vĩnh Phong, chết sống không chịu vào trong ngực Triệu Tự: "Tôi không muốn anh ta!"
Trương Vĩnh Phong chỉ nghe lời đại tiểu thư nói, nghe thế đành xấu hổ nói với Triệu Tự: "Tốt hơn là tôi nên đưa đại tiểu thư đi khám trước."
Triệu Tự nhìn Đại Ninh.
Mái tóc xoăn dài của cô rối bời, hiện đang níu lấy cúc áo sơ mi của Trương Vĩnh Phong.
Triệu Tự bình tĩnh tránh sang một bên, Trương Vĩnh Phong vội vã ôm đại tiểu thư rời khỏi.
Triệu Tự nhìn theo bóng lưng hai người, thật sâu hiểu rõ Kỷ Đại Ninh là hạng người gì. Cô không bao giờ quan tâm người đang ôm mình là ai, chỉ cần người đó hợp ý cô, biết dỗ cô vui vẻ là được.
Một phút trước còn làm nũng nói anh ta tốt nhất, phút sau đã có thể trở mặt không nhận người.
Triệu Tự mặt không biểu cảm, giẫm lên ánh tà dương rực rỡ bước về nhà.
Triệu An An thấy anh trai một mình quay về, tò mò hỏi: "Anh cả, Kỷ tiểu thư đâu rồi?"
Triệu Tự vỗ nhẹ vào đầu em gái, không nói lời nào.
Đại Ninh không muốn tìm lão thầy thuốc Tôn trông khá bỉ ổi kia, cô không thể chịu đựng được nếu bị một ông già xấu xa chạm vào sẽ ra sao, vì thế đành ráng ở lại nhà trưởng thôn chờ đến khi chú Tiền trở về.
Lúc chú Tiền về thì thấy một cảnh thế này: Một nhà trưởng thôn nhìn về phía căn nhà mới mà nơm nớp lo sợ cứ y như đám cháu chắt trong nhà.
Trương Vĩnh Phong gấp đến độ vò đầu bứt tai, tự biết mình chăm sóc không chu đáo, lúc này trông thấy chú Tiền như thấy cọng cỏ cứu mạng.
Chú Tiền nghe cậu ta trình bày từ đầu đến đuôi, quả thật dở khóc dở cười. Này, này cũng quá xui.
Ông bước đến xem xét, trong chăn bông phồng lên một khối: "Đại tiểu thư, tôi về rồi, lại đây để tôi xem vết thương cho cô."
Một khuôn mặt nhỏ vừa tức vừa tủi thân ló ra ngoài cáo trạng: "Chú Tiền, tất cả đều là do mấy người Trần Tiểu Lị, Trương Vĩnh Phong và Triệu Tự hết."
Lúc này cô ngược lại nhớ rõ loại chú Tiền ra khỏi.
Chú Tiền cố nén cười, làm sạch miệng vết thương, sau đó lấy băng cá nhân xinh xắn dán tốt cho cô.
"Chú Tiền thật lợi hại, làm không đau tí nào."
Tuy tính tình cô không tốt, lại thêm kiêu căng ngang ngược, nhưng một khi miệng ngọt lên thì vô cùng làm người đau lòng.
Ông cũng không trách chuyện cô chạy ra ngoài chơi mà chỉ nói đến Kỷ lão tiên sinh: "Ông nội của cô hỏi khi nào cô muốn về nhà? Kỳ nghỉ hè sắp qua rồi, thêm mấy ngày nữa trường sẽ bắt đầu khai giảng. Đại tiểu thư, chúng ta nên về thôi."
Suýt nữa thì quên mất chuyện này, thời điểm cô chết ở đời trước thì đã tốt nghiệp đại học, nhưng lúc này đây cô vẫn còn là một học sinh cấp ba.
Đại Ninh lấy chăn bông che người mình lại: "Tôi không muốn đi học, đến trường rất nhàm chán, dù sao cũng phải học đại học, lãng phí thời gian làm gì."
Chú Tiền nhẹ nhàng vỗ về cái khối phồng lên trong chăn.
"Đại tiểu thư, xin nghe lời này của tôi, ngay cả Kỷ thiếu cũng đã trở về đi học rồi, cô tự mình suy nghĩ cho kỹ, chú Tiền đi chuẩn bị vài thứ, qua vài ngày nữa chúng ta sẽ lên đường về."
Trong biển ý thức, Thanh Đoàn giống như một người mẹ già lo lắng quá độ.
"Đại Ninh, chúng ta tuyệt đối không thể về, chỉ cần Đỗ Điềm còn ở đây một ngày, nhiệm vụ của cô sẽ mãi không thể hoàn thành, nếu không khống chế cho tốt, ngộ nhỡ Triệu Tự yêu Đỗ Điềm, Đỗ Điềm càng có vận may thêm thân, đến lúc đó càng khó đối phó. Cô đã kết thù với nữ chủ thì cho dù sau này cô ta không nhắc đến, khí vận tử yêu cô ta vẫn sẽ nghĩ hết biện pháp diệt trừ cô."
Tất cả đạo lý này đương nhiên Đại Ninh đều hiểu, nhưng cô phải làm sao đây!
Triệu Tự là một tên khí vận tử xem như khá chín chắn, sao có tí chuyện cũng không hiểu được, tự mình hiểu cách xa Đỗ Điềm ra chút không được sao?
"Ta không thể diệt trừ bọn họ, chắc không thể canh giữ bên Triệu Tự cả đời đi?" Cô không chịu, huống chi ông nội cũng chờ không kịp, có khi đến lúc ông lão lo lắng quá nhiều, đoán chừng có thể trực tiếp đến thôn núi nhỏ này bắt cô về.
Thanh Đoàn ho khan hai tiếng, đưa ra sáng kiến.
"Này Đại Ninh, nếu cô đã không có kiên nhẫn phá hư tiến độ phát triển giữa họ, không bằng cô khiến Triệu Tự yêu mình, thế nào?"
Đại Ninh từ trên giường ngồi dậy, cô nửa tin nửa ngờ nói: "Có thể không? Trước không nói anh ta có thích ta không, ngộ nhỡ sau đó anh ta thay lòng đổi dạ thì tính sao?"
Thanh Đoàn thật không biết nói gì: "Anh ta là khí vận tử, cũng không phải tên cặn bã."
Nếu tình cảm này không thuần khiết, vậy sao có thể đối với Đỗ Điềm một lòng không đổi.
Nghĩ đến đây, Đại Ninh cảm thấy ý kiến này không đến nỗi nào, cô xoa xoa tay: "Tức quá, sớm biết thế đã để Triệu Tự ôm tôi về."
Đại Ninh cao giọng hướng ra bên ngoài kêu: "Chú Tiền, tôi phải đi về ngủ!"
Chú Tiền đã quen với đại tiểu thư một lát liền có ý nghĩ bất thình lình, đành nhờ người đưa cô về lại nhà Triệu Tự.
Đại Ninh đang định đi, nghĩ tới cái gì đó liền nhanh chóng nói: "Chú Tiền! Đưa lỗ tai chú xích qua đây."
Đại tiểu thư mang theo ý cười xấu xa phân phó.
Vẻ mặt chú Tiền xoắn xuýt: "Làm thế không tốt lắm."
"Ai bảo cô ta dám chơi xấu tôi!"
*
Tối hôm đó, Trần Tiểu Lị suýt nữa hỏng mất, cô ta bị lùa vào chuồng heo nhà trưởng thôn, đã vậy còn phải trải qua một tiếng ở chung với bầy heo hôi hám!
Trương Vĩnh Phong đứng bên ngoài đâu ra đấy trông coi.
Người này là tên chết não, mặc dù Trần Tiểu Lị muốn chạy ra ngoài cũng sẽ bị cậu ta ném trở về. Một bên Trần Tiểu Lị hét chói tai, bên kia nói: "Tôi đã nói tôi không phải cố ý rồi mà, Kỷ Đại Ninh tự làm mình bị thương, dựa vào cái gì đổ lỗi cho tôi."
Tuy nhiên chả có ai chú ý đến cô ta, chỉ có đám heo con bị cô dọa đến phát ra tiếng kêu.
Trương Vĩnh Phong có lòng tốt khuyên bảo: "Cô đừng làm ồn thì tụi heo con sẽ không chạy lung tung nữa."
Làm thế cũng có thể đạt được sự chung sống hòa bình giữa con người và động vật.
Trần Tiểu Lị nghe xong lời này đã tức còn thêm tức, xém chút nữa hai mắt trợn trắng ngất xỉu!
Ở phía bên kia, mặt trời lặn.
Triệu Tự tranh thủ lúc rảnh rỗi liền đun nước rồi lau người cho cha Triệu.
Khi anh bưng nước đi ra, đúng lúc đại tiểu thư cất bước về.
Đại Ninh do dự không biết có nên tiếp tục tức giận không, liếc Triệu Tự một cái rồi vội dời ánh mắt sang chỗ khác. Cô nói với Thanh Đoàn: "Ta cảm thấy anh ta thích Đỗ Điềm nhiều hơn ta, mi nhìn đi, nãy giờ anh ta thấy ta cũng chưa cho sắc mặt tốt."
Triệu Tự mang nước đi đổ, mặc kệ cô.
Mùa thu đến rồi, anh đã lên kế hoạch đi ra núi lớn từ trước, nóng lòng muốn thực hiện, qua một đoạn thời gian ngắn sẽ có rất nhiều việc phải bận rộn.
Đại Ninh nằm lì trên giường, nghĩ thầm, thôi quên đi, chuyện hôm nay ngày mai làm, ngày mai lại suy nghĩ.
Triệu Tự trước khi chìm vào giấc ngủ thì nhìn thấy trên bàn còn một quả lựu đỏ, anh trầm mặc hồi lâu, cầm lên rồi gõ cửa phòng đại tiểu thư. Đại Ninh đang đọc một bộ tiểu thuyết hào môn máu chó, nghe thấy âm thanh liền nhảy qua mở cửa.
Dưới ánh trăng, đôi mắt thiếu niên trong trẻo lạnh lùng, anh vươn tay: "Cho cô."
Đại Ninh chớp chớp mắt, cầm lấy quả lựu kia.
Triệu Tự xoay người muốn đi.
Đại Ninh như có điều suy tư nhìn bóng lưng anh ta, đột nhiên cảm thấy rất có ý tứ, lập tức nói: "Triệu Tự, anh giúp tôi gọt đi."
Bước chân Triệu Tự dừng lại: "Tự mình làm."
"Tôi không có dao nhỏ nên không thể gọt được." Cô bỗng ló người ra, nhét quả lựu vào trong tay anh, phóng khoáng nói: "Anh đem nó tách ra, tôi chia anh một nửa."
Triệu Tự nhìn cô.
Da mặt cô dày, hoàn toàn không có nửa phần gọi là thẹn thùng.
Nhưng việc đại tiểu thư chủ động chia đồ cho người khác rất hiếm thấy.
Triệu Tự đi xuống nhà bếp cắt quả lựu rồi cầm về cho cô. Bản thân anh không muốn nửa kia, sắc mặt Triệu Tự mệt mỏi, định quay về ngủ tiếp.
Đại Ninh vô cùng đáng thương nói: "Triệu Tự, hôm nay chú Tiền nói chúng tôi phải trở về, tôi sắp khai giảng rồi, anh xem, người ta ở lại nhà anh không đến mấy ngày nữa, anh không cần lạnh lùng vậy chứ."
Dưới ánh trăng, anh quay đầu lại.
Đại Ninh nghĩ rằng vì lúc sáng mình đá anh ta một chân nên giờ mới tức giận, cô không nhắc đến chuyện này, càng không có ý định xin lỗi, cô nói: "Anh đối xử với tôi tốt hơn chút, nói không chừng tôi còn có thể giúp anh tìm ra cách chữa trị cho cha mẹ anh."
Vẻ mặt Triệu Tự không hiểu, nhìn cô một lúc lâu, từ chối cho ý kiến, chỉ hỏi cô: "Khi nào đi?"
"Tôi cũng không biết, trường học bắt đầu khai giảng vào tháng chín."
Mà giờ đã bước vào cuối tháng