Edit + beta: Văn Văn.
Triệu Tự không chút dao động, quyết đoán cự tuyệt: "Không thể."
Ngày thường có thể dung túng cô hết mực, nhưng loại chuyện này không thể nói giỡn. Anh là một người đàn ông bình thường, cũng không phải Liễu Hạ Huệ.
Triệu Tự đứng dậy, dặn dò với cô: "Ngày mai vẫn phải tiếp tục lên đường, một lát tôi đi gọi Đỗ Điềm vào. Cô nhớ phải ngoan ngoãn, đừng gây sự với cô ấy."
Đại Ninh lắc lắc chân, ngẩng mặt lên nhìn anh: "Nếu Đỗ Điềm bắt nạt tôi thì sao?"
Triệu Tự mặc kệ cô.
Cô ấy không bắt nạt người khác là đã cảm tạ trời xanh lắm rồi.
Anh rót một ly nước ấm cho Đại Ninh rồi đi ra ngoài hỏi chuyện Trang Hoành Tu.
Không lâu sau Đỗ Điềm cầm hộp thuốc trên tay, mỉm cười dịu dàng bước vào: "Kỷ tiểu thư, chờ ăn tối xong, tôi sẽ kiểm tra vết thương cho cô nhé."
Đại Ninh nhấp một ngụm nước nhỏ, cười nói ngọt ngào: "Ừm ~"
Thanh Đoàn nhịn không được nhắc nhở cô: "Trông thái độ nữ chủ tốt tất có chỗ bất thường, chắc không phải định trả thù cô chứ?"
Đại Ninh không quan tâm, cho thêm đường trắng vào nước: "Cứ việc đến."
Một khi đã đi ra ngoài, đồ ăn đương nhiên sẽ không tốt, Đại Ninh lại kén ăn nên không thèm động phần cơm của mình một chút, lấy kẹo từ trong túi bóc ra ăn.
Đỗ Điềm theo nguyên tắc không được lãng phí lương thực nên ráng ăn hết. Khi cô ta chuẩn bị đi vứt hộp nhựa thì liếc thấy Đại Ninh đang nằm chơi điện thoại, phần cơm của Đại Ninh không khác ban đầu là mấy thì sẵn tiện cầm đi luôn.
Đỗ Điềm ném rác xong thì quay về, phát hiện con bé đó vẫn luôn nằm trên giường chơi game mê mệt, không biết gì. Đỗ Điềm trong lòng cười lạnh, cho cô kén chọn, xứng đáng chết đói.
Khi màn đêm buông xuống, chờ Đại Ninh tắm xong, Đỗ Điềm lấy từ trong hộp ra mấy miếng băng gạc và một vài chai lọ nhỏ.
"Kỷ tiểu thư, lại đây đi."
Đại Ninh ngửi thử, dường như ngửi thấy một cổ mùi thối. Đôi mắt cô rơi vào vài chai lọ không biết tên, dạt dào hứng thú.
Xem ra kiếp trước cô không hiểu rõ cô "em gái tốt" Đỗ Điềm này thật rồi. Không chỉ có kỹ năng mà trông bộ dáng còn khá thành thạo, chẳng trách mình lại thua thảm như vậy.
Đỗ Điềm ngẩng đầu, nở nụ cười thân thiện, giống như giữa hai người chưa từng nảy sinh mâu thuẫn gì, cô ta nhẹ giọng nói: "Kỷ tiểu thư, tôi bôi thuốc cho cô trước rồi lại băng bó là mai cô có thể đi được rồi."
Đỗ Điềm giơ tay ra muốn chạm vào miệng vết thương của Đại Ninh. Đại Ninh lập tức thu đôi chân trắng nõn của mình lại không cho cô ta chạm phải, ngược lại cầm lấy một cái bình, hỏi Đỗ Điềm: "Đây là gì?"
Đỗ Điềm nhìn một cái rồi đáp: "Thuốc tiêu viêm."
Đại Ninh mở cái bình ra, một cổ mùi kinh tởm phiêu tán trong không khí.
Đại Ninh ghét bỏ nói: "Ghê quá đi mất, tôi không muốn dùng cái này đâu."
Đỗ Điềm tươi cười càng sâu: "Thuốc này xem vậy thôi chứ tác dụng của nó rất tốt, vì hành trình của mọi người, cô ráng chịu đựng tí đi nhé. Chắc cô cũng không muốn mọi người đều quay qua oán giận cô đúng không?"
Một khi dùng thuốc này đảm bảo trên người Kỷ Đại Ninh có mùi thối vài ngày, có rửa thế nào cũng không sạch.
Nghe thấy thuốc có tác dụng tốt, vẻ mặt Đại Ninh buông lỏng vài phần: "Nhưng nó có mùi thối như vậy sẽ không có độc chứ?"
Đỗ Điềm kìm ý cười vui sướng trong lòng xuống, nhẹ nhàng đáp: "Sao lại có độc được, đây là thuốc tốt, thành phần của nó đương nhiên không có hại."
"Thật à?"
"Lừa cô làm gì."
Vẻ mặt Đại Ninh tỏ vẻ ngây thơ: "Vậy thì tôi yên tâm."
Đỗ Điềm nói: "Thế chúng ta bắt đầu..."
Lời còn chưa dứt, miệng cô ta đã không kịp phòng ngừa bị nhét vào một lọ nước thuốc, Đại Ninh lưu loát đổ lọ nước thuốc trong tay vào miệng nhỏ cô ta một cách gọn lẹ.
Đỗ Điềm bị sặc, Đại Ninh ân cần nâng cằm cô ta lên để cô ta từ từ nuốt xuống.
"Ừng ực" một tiếng, một mùi thối lan tỏa trong không khí.
Sắc mặt Đỗ Điềm nhanh chóng thay đổi, không thèm mắng chửi Đại Ninh đã chạy vọt vào trong phòng tắm nôn thốc nôn tháo.
Tiếng nước trong phòng tắm rào rào vang lên một hồi lâu, ngay cả cơm tối đều nôn ra, nước thuốc này là công thức bí mật của cô ta, hiệu quả tốt đến mức cả mật cô ta cũng nôn ra nhưng thuốc vẫn như cũ không nôn ra hết.
Mặt ngoài giả tạo cô ta cũng lười duy trì, tức điên người chạy ra ngoài hét lớn: "Kỷ Đại Ninh! Tao muốn giết mày!"
Thế nhưng căn phòng trống rỗng, nào còn bóng dáng đại tiểu thư.
*
Ngoài hai cô nàng sau khi trời tối còn lăn qua lộn lại, những người khác đi một ngày đường đã sớm ngủ.
Sau khi tắm xong, Triệu Tự đang nằm trên giường, giữa lúc định đi ngủ thì nghe thấy tiếng gõ cửa.
Anh lo bọn Thân Đồ Thiệp giữa đường sẽ xảy ra chuyện gì vượt tầm tay nên rất nhanh tỉnh lại, kéo áo choàng tắm mở cửa.
Không ngờ ngoài cửa lại là Đại Ninh đang đứng chân trần.
Cô linh động như một con cá nhỏ chui xuống dưới cánh tay Triệu Tự rồi nhào mình lên giường anh. Triệu Tự xoa xoa huyệt Thái Dương, kéo người cô dậy: "Không phải đã bàn tốt rồi sao? Đêm nay cô ngủ với Đỗ Điềm cơ mà."
Đại tiểu thư bị anh ta nửa kéo trên không trung, trong ngực vẫn còn ôm chặt lấy gối đầu của Triệu Tự.
"Tôi không muốn về đâu, chả biết Đỗ Điềm làm gì mà làm cho cả phòng thối hết cả lên." Cô nghiêng đầu nhỏ nghĩ nghĩ miêu tả loại mùi này: "Giống như
xây một cái hố chứa phân vậy."
Triệu Tự nhíu mày, hiển nhiên cho rằng Đại Ninh đang gây sự.
"Thật mà, không tin anh đi xem đi."
Cô ấy quá có bản lĩnh gây rối, Triệu Tự đương nhiên không tin cô ấy, anh đặt cô xuống, đi về phòng Đại Ninh. Vừa định gõ cửa, Triệu Tự đã ngửi thấy một mùi lạ phát ra từ khe cửa.
Như lời Đại Ninh nói, xác thật có một mùi gì đó thối không chịu nổi.
Bây giờ Triệu Tự mới tin cô ấy không nói dối.
Anh buông tay bước xuống lầu, khi trở về phòng liền thấy đại tiểu thư nằm trong ổ chăn của anh, đang bắt đầu chơi một ván mới.
Triệu Tự nắm lấy cổ tay cô, kéo cô đứng dậy.
Đại Ninh bắt đầu bực bội: "Anh đã biết người ta không nói dối rồi đó, vậy mà còn muốn đuổi tôi đi. Triệu Tự, cái tên khốn này, anh so với Thân Đồ Thiệp còn xấu xa hơn!"
Triệu Tự lấy ra một ống thuốc tiêu viêm và hai miếng băng keo cá nhân, bình tĩnh nói: "Tôi không đuổi cô, đêm nay cô ở đây đi, tôi và Xuyên Tử chen lấn ở chung. Để tôi giúp cô xử lý miệng vết thương đã."
Cô chớp chớp mắt, biết mình đã hiểu lầm anh ta, đành ngoan ngoãn đưa chân ra.
Vết thương nhỏ như thế ở trên người người khác có thể xem như một vấn đề nhỏ không đáng kể, nhưng cô thì khác, Triệu Tự biết thân thể cô mỏng manh nên vẫn xử lý qua cho tốt.
Đôi bàn chân này thật sự dưỡng ra rất đẹp, trắng nõn tinh tế, trên ngón chân có màu hồng phấn, non mịn còn hơn hầu hết khuôn mặt của các cô gái trong thôn.
Ban ngày anh nhìn không kĩ, hiện tại dưới ánh đèn vàng ấm áp, anh cầm lấy nó, chỉ cảm thấy lòng bàn tay nóng rát chưa từng có.
Động tác Triệu Tự dừng một lúc, mặt không đổi bôi thuốc và dán băng cho cô.
Đại Ninh không thể chịu được nhất là bề ngoài lạnh nhạt, trầm ổn của anh ta. Trước mặt Triệu Tự, cô thường xuyên hoài nghi không biết mình có phải cọc gỗ không.
Triệu Tự đứng dậy muốn đi ra ngoài ngủ cùng Xuyên Tử, Đại Ninh bất chợt ôm lấy cổ anh.
Giọng đại tiểu thư mềm như bông vang lên: "Triệu Tự, anh không trông tôi sao?"
Triệu Tự nhàn nhạt lên tiếng: "Buông ra, nếu như cô lại không nghe lời, tôi sẽ trói cô đấy."
Đại Ninh nói: "Phòng đối diện là Thân Đồ Thiệp, nếu hắn ta thoát ra được thì sao đây? Hơn nữa, thuốc kia của Đỗ Điềm..." Cô cười vui vẻ nói vài câu.
Triệu Tự nghe được tức khắc đau đầu: "Cô cho Đỗ Điềm uống?"
Đại Ninh hoàn toàn không cảm thấy mình sai gì cả: "Ai kêu cô ta chơi xấu kia chứ, một hai bắt tôi uống loại thuốc nặng mùi như vậy."
Triệu Tự cảm thấy Đại Ninh cứ với cái đà kéo giá trị thù hận giỏi như vầy, một ngày nào đó cô có bị ám sát cũng không kì lạ mấy. Nếu gặp rắc rối như cô nói, nói không chừng nửa đêm cô cảm thấy buồn chán, thuận tay thả Thân Đồ Thiệp ra, nhìn bọn họ chơi trò mèo bắt chuột.
Đại tiểu thư mới là người cần được đề phòng nhất.
Anh gỡ tay cô ra khỏi người mình, không nói lời thừa thãi nữa, rửa tay rồi trở lại nằm xuống bên ngoài cô. Anh tuân thủ nghiêm ngặt phép tắc chỉ chạm vào một bên thành giường, trông như thể sắp ngã xuống bất cứ lúc nào.
Đại Ninh rất vui vẻ, cọ vào người anh ta, muốn xem coi anh ta có bị hù đến mức lăn xuống giường luôn không.
Lần này sắc mặt Triệu Tự trầm xuống rõ rệt: "Kỷ Đại Ninh, cô lại càn quấy nữa xem?"
Đại Ninh thấy anh ta thật sự sắp nổi bão, nháy mắt ngoan ngoãn nằm xuống, không quên đặt ra quy tắc ba không cho anh: "Nửa đêm anh không được ngáy, không được chồm qua đây, càng không được giật chăn của tôi!"
Triệu Tự nhắm mắt, lười để ý cô.
Cô gái này sau khi càn quấy một trận lớn không ngờ lại ngủ nhanh hơn cả anh ta, Triệu Tự thấy phía sau nửa ngày không có tiếng động, quay đầu lại nhìn mới phát hiện cô nàng đã ôm mộng đẹp ngủ rồi.
Cô ôm gần hết chăn bông, khuôn mặt nhỏ mềm mại hãm