Nữ Phụ Không Có Khát Vọng Sống

Cố ý dụ dỗ anh ta (2)


trước sau

Edit + beta: Văn Văn.


Người Hạnh Hoa thôn chưa bao giờ thấy qua máy bay.


Chiếc trực thăng đang đậu trên cánh đồng thung lũng của thôn, mọi người cùng nhau bưng cơm trưa tiến đến vây xem.


Khi Đại Ninh và chú Tiền lại đây mới phát hiện máy bay của họ bị bao vây bởi ba tầng trong và ba tầng ngoài.


Một số đứa trẻ to gan còn đưa tay sờ vào máy bay, thậm chí còn chui xuống gầm máy bay để quan sát.


Chú Tiền bảo vệ sĩ: "Làm cho họ tản ra chút, kẻo lúc máy bay cất cánh lại làm bị thương đến dân làng."


Ngược lại Đại Ninh nhìn khá vui vẻ: "Một đám nhà quê thật đáng yêu."


"... Đại tiểu thư, chớ nói năng lung tung."


Giữa một đám "đồ nhà quê" có Lý Tráng và Lý Nhị Nữu nhà trưởng thôn. Sau khi Nhị Nữu cùng ngồi ăn với đại tiểu thư cũng không còn kính sợ nhiều như trước nữa.


"Đại tiểu thư, đây là máy bay của chị sao? Em chưa từng thấy máy bay bao giờ, thật là đẹp mắt."


Đại Ninh cười tủm tỉm nói: "Đương nhiên."


Nhị Nữu hỏi: "Tại sao chị lại muốn về vậy? Thôn của chúng ta chơi không vui sao? Hay là anh Triệu Tự đối với chị không tốt?"


Đại Ninh thở dài buồn bực, ghé vào bên tai cô bé nói nhỏ: "Triệu Tự giở trò lưu manh với chị."


Miệng Nhị Nữu mở to trở thành chữ "O", trẻ con trong thôn hiểu chuyện rất sớm, Nhị Nữu so với Triệu An An thì lớn hơn tí, thường xuyên nghe người lớn trong thôn mắng mấy người lười biếng lại còn hay chơi trò lưu manh, tự nhiên biết đây là có ý gì.


Đại Ninh: "Em đừng nói cho ai biết."


Nhị Nữu vỗ vỗ ngực đảm bảo: "Yes sir!"


Trong nháy mắt đó, Nhị Nữu chạy tới chỗ anh trai Lý Tráng của mình, vẻ mặt bí hiểm nhỏ giọng nói: "Anh Triệu Tự đối với đại tiểu thư thế này, thế này nè. Anh ơi, anh nhớ đừng nói cho ai biết."


Lý Tráng: "...!"


Đại Ninh nhìn, vui mừng khôn xiết.


Ước chừng không bao lâu nữa cả thôn đều biết Triệu Tự giở trò lưu manh.


Lúc này khu vực xung quanh máy bay cũng đã được dọn sạch, máy bay trực thăng không cần chạy lấy đà, yêu cầu không gian không lớn lắm, miễn là các thôn dân đừng vây quanh.


Chú Tiền nói: "Đại tiểu thư, đi thôi."


"Chờ một chút," Đại Ninh nhìn quanh, cứ cảm thấy chỗ nào đó lạ lạ, "Chúng ta có phải quên gì đó không?"


Chú Tiền nhất thời cũng không nhớ ra.


Ông lắc đầu: "Không có."


"Vậy thì đi thôi."


Thanh Đoàn mệt lòng nhắc nhở: "... Trần Tiểu Lị."


Ồ, thì ra là còn thiếu một người. Kể từ khi 'hòa thuận ở chung' với bọn heo nhà trưởng thôn một tiếng xong, Trần Tiểu Lị tức giận đến cửa đều không ra.


Cô ta không ra khỏi cửa, chú Tiền thì bề bộn nhiều việc, xém quên mất còn có người này.


Máy bay trực thăng cũng không phải là máy bay trực thăng vận tải, chỉ có thể ngồi hai người.


Đến cùng thì Trần Tiểu Lị theo cùng bọn họ đến, chú Tiền quyết định dứt khoát: "Trương Vĩnh Phong, cậu đi gọi Trần Tiểu Lị qua đây."


Đại Ninh: "Tôi không muốn ngồi cùng cô ta, để cô ta ngồi xe về đi. Chúng ta ngồi máy bay trở về!"


Chú Tiền thở dài một tiếng, trong khoảng thời gian này đương nhiên vẫn có tí cảm tình nên khó tránh khỏi việc giáo dục cô: "Đại tiểu thư, cho dù Trần Tiểu Lị có xấu như thế nào, cô ấy cũng chỉ là một cô gái mười bảy tuổi. Trong khoảng thời gian này, cô ấy đã ăn đủ khổ rồi, cho cô ấy về nhà sớm đi. Chú Tiền và mọi người lái xe trở về, đại tiểu thư về nhà phải ngoan chút, nhớ nghe lời Kỷ lão tiên sinh."


Đại Ninh suy nghĩ một lát rồi gật đầu. Nếu ngồi trên máy bay nhàm chán, cô còn có thể chơi đùa Trần Tiểu Lị.


Chú Tiền không biết Đại Ninh đang nghĩ gì nhưng trong lòng ông rất vui mừng.


Không ngờ Trương Vĩnh Phong đi một chuyến cũng không tìm thấy Trần Tiểu Lị.


Trương Vĩnh Phong thở hồng hộc trở về phục lệnh: "Chú Tiền, đại tiểu thư, trong phòng Trần Tiểu Lị không có ai, tôi hỏi trưởng thôn thì ông ấy nói cô ấy đã đi trước."


Đại Ninh lé con mắt nhìn chú Tiền, ý tứ rất rõ ràng-- nhìn đi, không chỉ có mình tôi thích gây phiền toái nha.


Chú Tiền không để ý đến ánh mắt của đại tiểu thư, nhăn mày: "Trần Tiểu Lị sẽ đi nơi nào được đây?"


Họ còn chưa kịp bàn luận ra kết quả, một người dân trong thôn đột ngột hét lên: "Có người rơi xuống nước!"


Giọng nói này giống như nam châm, mọi người ngay cả máy bay đều không xem liền chạy đến xem ai rơi xuống nước.


Chú Tiền nói: "Sẽ không phải là Trần Tiểu Lị chứ, chạy nhanh qua xem!"


Tốt nhất Trần Tiểu Lị đừng nên xảy ra chuyện gì.


Tình cờ là con sông cách không xa nhà Triệu Tự.


Đại Ninh đi theo chú Tiền và những người khác, nhìn thoáng qua liền thấy Trần Tiểu Lị vẫn đang đứng yên lặng trên cây cầu ván.


Trần Tiểu Lị êm đẹp đứng đấy, thế ai là người rơi xuống nước?


Cô chăm chú nhìn thì thấy Đỗ Điềm đang vùng vẫy trong nước hô cứu mạng.


Đầu bên kia, Triệu Tự đã nhảy xuống mặt nước bơi về phía Đỗ Điềm.


Đại Ninh không thể tin được: "Tôi đi chưa được nửa tiếng, Đỗ Điềm lại bắt đầu giở trò?"


Thanh Đoàn nói không chắc chắn: "Hình như là..."


Đại Ninh vẫy tay với Trần Tiểu Lị, lòng Trần Tiểu Lị vẫn còn sợ hãi bước đến.


Đại Ninh hỏi cô ta: "Cô đẩy cô ấy xuống?"


Trần Tiểu Lị vội lắc đầu, trông cô ta rất hoang mang: "Tôi không biết, tôi chỉ mới cùng cô ấy nói vài câu, chưa đụng cô ấy dù chỉ một góc áo thì cô ấy đã ngã xuống trước."


Đại Ninh chớp chớp mắt, đặc biệt tò mò: "Cô lại không quen cô ấy, hai người nói gì hay thế?"


Trần Tiểu Lị rơi vào chột dạ quỷ dị im lặng: ....


Thanh Đoàn buồn cười: "Đại Ninh, hai người họ chắc là đang nói xấu sau lưng cô."


Chuyện rất dễ suy đoán: Trong lòng Trần Tiểu Lị bất mãn do vụ bị nhốt trong chuồng heo, ra ngoài định tìm Đại Ninh tranh cãi, trên đường vô tình gặp được Đỗ Điềm từ bệnh viện trở về, thế là hai người ăn nhịp với nhau.


Trần Tiểu Lị điên cuồng mắng Đại Ninh, Đỗ Điềm dùng giọng điệu tốt đẹp khuyên nhủ.


Không ngờ Đỗ Điềm bất ngờ ngã xuống nước, cần Triệu Tự ôm mới có thể kéo lên được.


Đại Ninh tựa như mấy người xem náo nhiệt nhìn qua, phát hiện Triệu Tự đã cứu người lên rồi. Mặc dù gần đây trời đã dần dần lạnh, mọi người như cũ vẫn mặc quần áo mùa hè, Đỗ Điềm lại càng nghiêm túc hơn, cô ta mặc một chiếc áo sơ mi trắng, hiện giờ áo ướt sũng không nói, cúc áo còn bị sứt vài viên.


Áo ngực màu hồng nhạt có thể nhìn thấy rõ ràng, trong thôn không biết ai huýt sáo một tiếng, hai má Đỗ Điềm ửng hồng, liên tục ho khan, đầu rúc vào trong ngực Triệu Tự trốn.


Triệu Tự nhíu chặt mày, người trong thôn tốt bụng nhanh chóng lấy bộ quần áo khoác lên cho Đỗ Điềm.


Cả người Triệu Tự ướt đẫm, quần áo dán vào trên người anh phác họa ra dáng người cường tráng. Nói sao đi nữa anh ta cũng là một người đàn ông, chuyện cởi trần lao động vào mùa hè hai năm trước là chuyện bình thường, thấy Đỗ Điềm đã có người chăm sóc, anh bình tĩnh vặn nước ở góc áo và trên ống quần.


Triệu Tự dường như có cảm giác, vừa ngẩng đầu lên liền thấy vị đại tiểu thư vốn nên rời đi đang đứng bờ bên kia nghiêng đầu nhìn anh.


Đại Ninh nghe thấy đám người dân trong thôn thảo luận thế này--


"Thằng bé Triệu Tự của nhà họ Triệu đúng là trọng tình trọng nghĩa, lần này Điềm Nữu phải cảm ơn thằng bé rất nhiều."


"Tôi nghe nói thằng bé có ý với Điềm Nữu đấy."


data-p-id="16f1560926bc1fc282884fea7570209e">"Tháng này Xuyên Tử cũng đã kết hôn. Thằng bé Triệu Tự so với Xuyên Tử lớn hơn hai tháng, đúng thật đã đến lúc nên suy xét việc này rồi. Vừa rồi nó ôm lại chạm vào Điềm Nữu, cưới về nhà là một chuyện tốt. "


...


Giữa cuộc thảo luận khí thế ngất trời, Đại Ninh cuối cùng hiểu ra Đỗ Điềm đang đánh cái chủ ý gì, thế nhưng Đỗ Điềm muốn gả cho Triệu Tự!


Phải biết rằng đời trước đến lúc Đại Ninh cận kề cái chết, Đỗ Điềm vẫn luôn chỉ chu toàn giữa ba nam chủ, là nốt ruồi chu sa hay ánh trăng sáng của họ, không một ai có được, ngược lại chỉ càng khiến họ yêu cô ta thêm sâu.


Đời này kế hoạch công lược của Đỗ Điềm bị Đại Ninh chen ngang, cô ta rối loạn trận tuyến đầu, vậy mà bõ lỡ một trong ba nhân vật chính, dù bất cứ giá nào cũng phải gả cho Triệu Tự bằng được.


Đỗ Điềm liệu chuẩn, Hạnh Hoa thôn cách biệt với thế giới bên ngoài, tiến độ tiếp thu những tư tưởng mới khá chậm chạp.


Tuy trong thôn kết hôn sớm nhưng những hành vi trước hôn nhân được đặt rất nặng, không phân biệt nam nữ, trước lúc kết hôn đều không thể ngả ngớn, phóng đãng.


Hiện tại hai người ướt sũng ôm nhau bị cả thôn nhìn thấy, nếu Triệu Tự không cưới cô ta, thanh danh hai người sẽ mang tiếng xấu, nếu cưới cô ta thì là thấy việc nghĩa hăng hái làm lại thêm một cọc chuyện tốt.


Đỗ Điềm quả là đứa ranh ma!


Chú Tiền đi tới: "Đại tiểu thư, đừng xem náo nhiệt nữa, nếu đã tìm được Trần Tiểu Lị thì chúng ta về nhà."


Khi Trần Tiểu Lị nghe thấy hai từ "về nhà", toàn thân run rẩy vì kích động. Mình, cuối cùng mình cũng có thể về nhà!


"Đột nhiên tôi cảm thấy say máy bay." Đại Ninh đỡ đầu nhỏ nói: "Giường của tôi đâu rồi, nhanh để tôi nằm."


Cô đi thẳng đến nhà của Triệu Tự.


Chú Tiền ngăn cô lại: "Đại tiểu thư..."


"Ồ, đúng rồi." Đại Ninh mỉm cười nhìn Trần Tiểu Lị, "Trần Tiểu Lị cũng không muốn quay về mà, chú thấy đấy, khi cậu ấy nghe đến hai chữ 'về nhà' thì tức giận phát run. Đã như vậy thì tạm thời không về chứ biết sao, hiểu cho cậu ấy một chút, gần đây cậu ấy đã phải chịu rất nhiều cực khổ rồi. Chú Tiền không nên ép cậu ấy."


Trần Tiểu Lị 'không muốn về nhà' mặt méo mó.


Cô ta hận không thể rít gào, cô ta MUỐN! MUỐN VỀ LẮM RỒI!


Nhưng mà Kỷ Đại Ninh đã chạy đi rất xa. Trần Tiểu Lị nghẹn một bụng máu tại cổ họng, lần đầu tiên hối hận nhiều như vậy, lúc đó cô nên ở lại cho tốt!


Đại Ninh đến nhà Triệu Tự còn trước anh ta, Triệu An An đi ra nghênh đón.


"Chị về đây muốn tìm cái này phải không ạ? Không có làm mất, em có giữ lại cho chị." Cô bé đưa một tấm thẻ ngân hàng cho Đại Ninh.


Đại Ninh hỏi cô nhóc: "Em tìm thấy nó ở đâu?"


"Trong chuồng gà, lúc cho gà ăn thì em nhìn thấy." Cô nhóc thành thật trả lời, "Trong nhà chúng ta không có cái thẻ này bao giờ, hẳn là của chị. Anh hai nói nó có thể tiết kiệm tiền, chị đừng để mất lần nữa nhé."


Đại Ninh kinh ngạc mở to hai mắt.


Thanh Đoàn hỏi: "Thế nào, bất ngờ không, cảm động không? Triệu Tự khí phách lắm đó, không muốn tiền nhà cô, cô ở trong lòng anh ta cũng không phải cọng râu ria gì."


Đại Ninh ném cái thẻ như phỏng tay, nghiến răng nghiến lợi nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Triệu An An: "Cảm động cái quần, Triệu An An, nhóc là đồ đầu gỗ hay sao, đồ nhặt được trong chuồng gà dơ vậy mà nhóc lại đưa cho chị!"


Thanh Đoàn: ....


Triệu An An bị cô nhéo đến miệng nhỏ nói năng không rõ.


"Lần, lần sau em sẽ chú ý."


"Còn có lần sau? Em xong đời rồi, anh trai em cũng xong đời chắc rồi. Chỉ cần có tôi ở đây một ngày, đời này anh ta đừng mong cưới được vợ!"


Sau lưng Đại Ninh, cả người thiếu niên ướt đẫm, vĩnh viễn 'cưới không được vợ' nghe thấy lời này liền ngước mắt nhàn nhạt nhìn cô.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện