Nữ Phụ Không Có Khát Vọng Sống

Bỏ lỡ


trước sau

Thấy Trần Cảnh trầm mặc hồi lâu, vốn dĩ Đại Ninh có lòng dạ tiểu nhân nên nghi ngờ nói: "Không phải anh thích Kỷ Điềm thật chứ? Không nỡ bỏ?"

Sắc mặt Trần Cảnh tối tăm, nếu anh thích Kỷ Điềm thật thì hay rồi, bởi thế thì anh đâu cần ở đây nghe cô gái lòng dạ đen tối trước mặt xúi giục đi phạm tội.

Nhìn anh cũng không giống có ý đó, Đại Ninh hừ một tiếng: "Vậy anh có làm không? Không làm thì thôi, tôi tự nghĩ cách."

Trần Cảnh bị cô chọc giận đến đau ngực, sợ cô thật sự đi làm việc xấu.

Loại việc xấu thế này sẽ không ai tha thứ cho cô, anh biết rõ không thể đụng chạm pháp luật, cha nuôi Trần Kế Duệ của anh đến nay vẫn đang trong tù.

"Không, không được, tạt axit, tôi, tôi sẽ giúp cô, nghĩ, nghĩ cách khác."

"Tôi không cần cách khác." Cô gái rút tay lại, trở mặt ngay lập tức: "Đồ trai tồi, nói thích tôi mà mặc kệ người khác ức hiếp tôi thế đấy."

Trần Cảnh: "..."

Anh nói thích cô bao giờ? Toàn là cô tự lảm nhảm một mình. Hơn nữa anh cũng đâu mặc kệ người khác ức hiếp cô, chẳng phải đã bảo sẽ giúp cô tìm cách khác sao? Lui một vạn bước mà nói, chính anh là người đã hứng chai axit kia nên cô vẫn ổn.

Nếu thật sự là Kỷ Điềm, anh sẽ giúp cô. Dù cho cô vừa xấu xa vừa tùy hứng, không còn ngoan ngoãn như lúc đầu gặp gỡ thì anh vẫn... không thể nhìn cô bị thương hay chết được.

Trần Cảnh cất đoạn ghi âm: "Cho, cho tôi, thời gian."

Bây giờ anh không thể làm gì, hai ngày nữa mẹ Trần sẽ lên bàn mổ, Trần Kế Duệ thì chưa cứu ra.

Đại Ninh cũng biết, tuy Trần Cảnh có lòng nhưng anh ta chả phải tên ngu, bảo đi phạm tội là đi ngay. Cô đổi ý, không miễn cưỡng anh ta nữa, sớm muộn gì Trần Cảnh cũng phải bằng lòng.

Cô rầu rĩ không vui đá chân anh, nói sang chuyện khác.

"Ngày mốt tôi đi."

Trần Cảnh dừng một chút: "Ừ."

"Nếu anh không nỡ thì cứ nói ra đi, có khi người ta không đi nữa?"

Đôi mắt to của cô tràn đầy ý cười, Trần Cảnh quay mặt đi, biết cô cố ý trêu mình nên không mở miệng. Lần từ biệt này có thể cả đời cũng không bao giờ gặp lại.

Cô chỉ là một vị khách qua đường trong cuộc đời anh, còn anh là một người đàn ông bình thường nơi thành phố nhỏ, anh không thể xuất hiện cùng lúc với cô.

Anh có sứ mệnh của riêng mình, càng chẳng thể không có lòng tự trọng dâng tận cửa mặc cô chơi đùa.

Trần Cảnh biết rõ cô không thích mình, nếu thích anh thật lòng thì sao lại để anh đi làm chuyện không có đường lui như vậy. Nhưng biết là một chuyện, thời gian trôi qua lâu thế, vậy mà trong lòng cô không hề có cảm xúc nào với anh, điều đó khiến trong lòng anh như có thứ gì nghẹn lại.

Cô không còn là đứa em gái anh nhặt về, càng không phải người thân, cũng chẳng thể thành người yêu anh.

"Nếu anh không làm giúp tôi thì chắc là cả đời hai ta sẽ không gặp lại." Đại Ninh cười tươi: "Nghĩ đến việc anh bảo vệ tôi cũng khá lâu, Trần Cảnh, trước khi tôi đi anh có muốn ôm một cái không?"

Trong lòng cô biết Trần Cảnh rất nhanh sẽ thành "Ngôn Cảnh", mãi mãi không gặp lại là chuyện không thể nào, nhưng anh ta không biết mà.

Nghe thấy những lời này, lông mi chàng trai run run.

Anh nhìn cô chằm chằm, đến lúc Đại Ninh buồn ngủ đến nơi, cô cho rằng anh không cần cái ôm thì chàng trai lại cúi người ôm chặt cô vào lòng.

Anh siết chặt vòng tay và cứ thế ôm lấy cô.

Vẫn im lặng như trước.

Dù cho Trần Cảnh không nói lời từ biệt hay một câu thích cô đi chăng nữa thì tất cả hành động của anh đều khiến tâm ý của anh không thể nào che giấu.

Cô mỉm cười dựa vào ngực anh, lắng nghe nhịp tim đập hỗn loạn mà mạnh mẽ của anh.

Hai tay Đại Ninh buông thõng bên người nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo thon chắc của người đàn ông. Ban đầu cô đã nghĩ qua rồi, không ôm thì thôi, nếu muốn thì cho anh ta ôm một chút, mai sau còn cần tính kế anh ta mà, dẫu sao cũng phải cho chút ít ngon ngọt mới khiến lòng người bằng lòng vượt lửa qua sông.

Anh trai gì chứ, cô mỉa mai nghĩ, đúng là chuyện cười.

Đại Ninh đẩy Trần Cảnh ra, lúc này một gã đàn ông bước xuống từ trên lầu, đầu tóc người nọ hơi bù xù, vừa đi vừa cài cúc áo sơ mi.

Là bạn trai của Trần Liên Tinh.

Đại Ninh không ngờ nhà Trần Cảnh còn có người, cô liếc hắn ta một cái, cậu ấm nhà giàu kia cũng đúng lúc nhìn sang.

Đối với hắn ta thì cô gái tên Trần Liên Tinh rất chi là ngu ngốc. Làm gì cơ, muốn làm bạn gái của hắn à? Hắn chỉ chơi đùa cô ta mà thôi.

Không ngờ hắn vừa đề nghị về nhà làm, cô ta đã đồng ý hùa theo hắn.

Nhị tiểu thư họ Kỷ nói quả không sai, đây là người có thể chơi xong thì vứt, đầu óc ngu si.

Nhìn thấy anh trai của con nhỏ đần độn kia, hắn nhìn qua không ngờ lại bị cô gái bên cạnh hấp dẫn, không dời mắt nổi.

Hắn nhìn Đại Ninh, trong mắt hiện lên tia kinh ngạc.

Đờ mờ, sao xinh dữ vậy? Là bạn gái của anh trai Trần Liên Tinh sao?

Hắn ta liếm liếm môi, tựa như không thể kiểm soát bước chân đi đến đây. Một luồng ánh mắt lạnh lùng nhìn sang hắn, hắn ta rùng mình, hai người đối diện tầm mắt với nhau.

Mặc dù hắn phóng túng nhưng hắn không ngu. Vừa nãy gã anh trai của Trần Liên Tinh nhìn thấy mình và em gái anh ta làm gì cũng không quan tâm, ai ngờ nhìn bạn gái anh ta nhiều chút đã thành muốn giết người.

Hắn thầm nghĩ đáng tiếc, chỉ đành sau này tìm cơ hội vậy, hắn mỉm cười về phía Đại Ninh rồi lái xe đi.

Đại Ninh chớp chớp mắt, đột nhiên hiểu ra. Trong lòng cô kinh ngạc cảm thán không thôi, được lắm Trần Liên Tinh. Nếu theo như tác phẩm gốc, Trần Cảnh mà thật sự có ý với Trần Liên Tinh chỉ sợ trên đầu anh ta đã có một vùng thảo nguyên xanh mướt rồi.

Càng nghĩ càng muốn chọc, cô nhéo eo Trần Cảnh.

"Em gái anh có triển vọng như thế, anh có cảm nghĩ gì không?"

Trần Cảnh nắm bàn tay đang gây rối của cô, anh không nghĩ gì cả. Đã qua nhiều năm, anh đã miễn nhiễm với mọi hành vi của Trần Liên Tinh. Trần Liên Tinh không làm anh tức chết nhưng người trước mặt thì có thể.

Vậy nên cô ấy đi rồi cũng tốt.

Anh không muốn tìm tòi nghiên cứu những chuyện mà Kỷ Điềm đã nói, ví như quá khứ "huy hoàng" của Đại Ninh, không biết thì không bực bội.

"Ngày mốt anh có đến sân bay tiễn tôi không?" Đại Ninh hỏi.

Trần Cảnh nhìn vào đôi mắt cô, cô ấy đang cười, không hề có chút lưu luyến mà sắp bước khỏi cuộc sống của anh. Mặt anh không đổi, quay người vào nhà.

*

Lý Minh và Lý Hồng mang cá diếc từ quê nhà cùng nhau đến thăm Trần Cảnh.

Trần Liên Tinh mở cửa thấy là hai chị em, cô ta bĩu môi coi thường. Lý Hồng cũng không thích cô ta, âm thầm trợn mắt.

Trần Cảnh nói: "Ngồi đi."

"Anh Cảnh, hì hì, anh nhìn con cá này xem, nó còn tươi lắm đấy, anh lấy nó nấu canh ăn đi nhé. Có gì anh nấu cho Đại Đại, em ấy đang đi học cũng cần bồi bổ cơ thể." Lý Minh nhìn quanh nhà: "Ấy, Đại Đại đâu rồi anh?"

Gã vừa hỏi câu này xong thì bầu không khí cũng đông cứng trong chớp mắt.

Trần Cảnh trầm mặc, Trần Liên Tinh vui sướng khi người gặp họa mở miệng: "Lý Minh, anh chưa biết hả, vị kia nào phải trẻ mồ côi gì, cô ta là đại tiểu thư danh xứng với thực đó, vậy mà lại ăn nhờ ở đậu nhà tôi lâu như vậy, nói đi là đi."

Lý Hồng không ngờ mọi chuyện sẽ thành ra thế này, cô nhìn Trần Cảnh, trong lòng thở dài.

Tâm trạng Trần Cảnh không tốt, có thể thấy cậu ta rất để ý. Không nghĩ tới lời nói lúc trước lại thành lời tiên tri hôm nay.

Tên ngốc Lý Minh nhìn không ra, nhưng cô lại thấy rõ. Nếu thật lòng coi Đại Đại như em gái thì Trần Cảnh phải vui còn không kịp khi người ta tìm thấy người nhà, bây giờ tâm trạng cậu ta u ám, ánh mắt ảm đạm thế kia rõ hệt như bị bạn gái đá.

Lý Minh còn định nói tiếp, Lý Hồng vội kéo tay áo tên ngốc này, ý bảo gã đừng hỏi nữa.

Lý Minh ngại ngùng câm miệng.

Trần Cảnh viết: "Tôi đi nấu cơm, mọi người ở lại ăn chung một bữa đi."

Lý Minh cũng không khách sáo với anh, gã kéo chị mình ngồi xuống. Trần Liên Tinh khoanh tay, cô ta rất gai mắt cặp chị em lưu manh thế là quay về phòng mình.

Nhìn bóng lưng chàng trai cao lớn trong phòng bếp, Lý Hồng thở dài bước vào trong.

"A Cảnh, đến cùng trong lòng em
nghĩ thế nào? Đại Đại sống chung với em đã lâu, thể nào cũng sinh ra không ít tình cảm."

Cô tiếp tục động viên: "Chị Hồng quen biết em đã lâu cũng biết em sống không dễ dàng. Chị nghe Trần Liên Tinh nói thân phận của Đại Đại không tầm thường, nếu em để em ấy đi thật thì sau này coi chừng hối hận. Sao em không thử xem mình có thể đưa em ấy về không?"

Động tác mổ cá của Trần Cảnh dừng lại, một lúc sau anh như không có việc gì nói: "Không cần, em, em không có ý đó."

Lý Hồng thở dài một tiếng, lắc đầu.

Cô đương nhiên hiểu nỗi băn khoăn của Trần Cảnh, thật ra khi cô nói lời này cũng không chắc lắm. Điều kiện của Trần Cảnh bày ra đó, dù cậu ta vừa đẹp trai vừa có trách nhiệm nhưng suy cho cùng vẫn là... một người nói lắp bị tổn thương dây thanh mà thôi.

Dù người khác không nói thì tự bản thân cậu ta cũng hiểu rõ.

Buổi chiều, sân bay Phượng Minh.

Khâu Cốc Nam bưng một ly nước dừa tới: "Đại tiểu thư, cô uống để giải nhiệt đi ạ."

"Cốc Tử, cô tốt thật đó." Đại Ninh nhận lấy, thích ý thư giãn, đầu đội mũ chống nắng che đi khuôn mặt nhỏ, chỉ có đôi môi đỏ lộ ra, cô uống nước.

Máy bay còn hai tiếng nữa mới cất cánh, lần này Đại Ninh âm thầm trở về, cô không muốn quấy rầy ông, vậy nên càng không để máy bay riêng đến đón.

Khâu Cốc Nam vội đi qua chỉnh điều hòa lên một độ, cô ấy sợ đại tiểu thư bị nhiễm lạnh rồi đổ bệnh.

Thanh Đoàn giữa biển ý thức nhón chân chờ đợi, nó đang tìm kiếm bóng dáng của Trần Cảnh.

*

Sau khi tiễn hai chị em Lý Minh về, Trần Liên Tinh gọi người đàn ông định ra ngoài: "Anh đi đâu thế, mẹ tôi sắp làm phẫu thuật rồi mà."

Trần Cảnh nhíu mày: "Đâu, đâu phải, hôm nay."

"Nhưng anh ở lại đây thì chúng tôi mới yên tâm." Trần Liên Tinh nói: "Hai mẹ con tôi đã đợi lâu lắm rồi mới tìm được tủy phù hợp, bây giờ không thể để xảy ra sai sót được."

Trần Cảnh đẩy tay cô ra, anh nhìn thời gian rồi ra ngoài. Máy bay hôm nay của Đại Ninh.

Trần Liên Tinh cắn môi, trong lòng biết anh muốn đi gặp con hồ ly tinh kia, không hiểu sao cô ta lại thấy hơi ghen tị. Cô ta giữ chặt anh lần nữa.

"Chẳng lẽ anh còn giận em chuyện hôm trước? Không phải em cố ý, là hắn, là do hắn đề nghị nên em không thể nào từ chối."

"Buông ra." Sắc mặt Trần Cảnh đã lạnh đi trông thấy.

Anh không quan tâm tình cảnh hôm đó, ngoài ngại bẩn thì không còn gì khác. Anh đã vứt tấm bọc sô pha đi rồi, bây giờ anh chỉ muốn đến sân bay.

Anh đã từng nghĩ đến đề nghị của Lý Hồng cũng đã từng nghĩ muốn giữ cô ấy ở lại trong vô số đêm mất ngủ. Đã là đàn ông thì phải nói thẳng ra. Nhưng trong nháy mắt nhớ đến mình ngay cả một câu cũng không nói rõ, lòng anh lại tràn đầy chế giễu.

Ngay từ đầu cô đã là loại người khốn khiếp như thế, anh có thể mong chờ cô có một phần thật lòng ư? Thậm chí cô còn không có trái tim, có lẽ lúc anh lắp bắp cầu xin còn bị cô xem như trò đùa.

Nếu đã biết không giữ lại được, Trần Cảnh cũng không muốn tốn công vô ích.

Anh đẩy cửa đi ra, Trần Liên Tinh giậm chân rồi báo Kỷ Điềm.

【Mình đã cố hết sức giúp cậu rồi, có điều vẫn không cản anh mình được.】

Kỷ Điềm ở đầu dây bên kia cũng không ngạc nhiên mấy, cô ta nhướng mày cười không rõ ý. Trên đời này luôn có cách giữ chân một người lại, đây là đạo lý mà cô ta muốn dạy cho Trần Liên Tinh.

Trần Cảnh đi được nửa đường thì đột nhiên điện thoại reo.

Nhìn thấy tên Trần Liên Tinh hiện lên, anh nhíu mày, cuối cùng vẫn bấm nút kết nối.

Âm thanh hoảng sợ truyền ra trong điện thoại: "Mấy người buông tôi ra, buông tôi ra, anh ơi, Trần Cảnh, cứu tôi với...ưm..."

Sắc mặt Trần Cảnh thay đổi, anh thấy có chuyện không ổn bèn lái xe quay về.

Trần Cảnh đá tung cửa, có mấy gã đàn ông đang đè Trần Liên Tinh cúi đầu cởi th.ắt lưng.

Mặt Trần Liên Tinh chan chứa nước mắt, cô ta bị người ta lột sạch, miệng thì lấp kín, vươn ánh mắt cầu cứu nhìn Trần Cảnh.

Trần Cảnh không nói hai lời lập tức đá văng một gã trong số đó.

Đám người đó chửi ầm lên.

"ĐM, mày dám đá ông hả..."

"Lên đi anh em, phải cho thằng ranh này đẹp mặt."

Bọn họ cố gắng bò dậy, ai ngờ còn chưa kịp lên đã bị người ta đè đánh trên mặt đất, không hề có sức chống cự. Trần Cảnh đấm hai cú làm một gã đàn ông hôn mê bất tỉnh ngay.

Trần Cảnh móc con dao gấp từ trong túi ra, cắm xuống mặt tên kế bên, người đó suýt nữa bị dọa tè ra quần.

Là gã bạn trai nhà giàu của Trần Liên Tinh.

"Hiểu lầm hiểu lầm, là do em anh muốn thế..."

Trần Liên Tinh trừng mắt, oán hận mà lắc đầu.

Đôi mắt Trần Cảnh lạnh lùng, đấm một cú vào bụng hắn.

Mấy tên khác thấy tình hình chuyển xấu, sôi nổi muốn chạy.

Trần Cảnh không định tha cho bọn chúng, trước khi đến đây anh đã báo cảnh sát, chưa đến hai phút đã bị anh trói gọn gàng, bọn họ quỳ thành một hàng trên mặt đất.

Trần Liên Tinh đã mặc quần áo vào, cô ta nhào vào ngực Trần Cảnh mà khóc lớn tiếng. Mặc dù cô ta yêu tiền như mạng nhưng không mong sẽ xảy ra chuyện này. Ai mà ngờ "bạn trai" lại dẫn theo mấy tên khác nói muốn "chơi" cùng cô ta.

"Anh ơi!"

Trần Cảnh nhíu chặt mày, nhẹ nhàng đẩy cô ra.

Xe cảnh sát rất nhanh đã đến, Trần Liên Tinh vẫn đang khóc, trong lòng cô ta thật sự hối hận, nhìn người đàn ông vững như núi, đáng tin bên cạnh, Trần Liên Tinh mong anh có thể vụng về mà an ủi mình như lúc nhỏ.

Nhưng cô ta lại thấy anh chỉ cụp mắt nhìn giờ trên điện thoại.

Anh mím chặt môi không nói lời nào.

Lúc Đại Ninh bước lên máy bay, cô hơi ngạc nhiên, vậy mà Trần Cảnh không đến. Đến cùng tính nhầm chỗ nào, chẳng lẽ Trần Cảnh thật sự không quan tâm cô? Bảo anh ta đi tạt axit nên sợ rồi à?

Hiếm khi cô lại tính sai nhưng cô không buồn chút nào.

Không sao hết, Trần Cảnh không đến tiễn cô, vậy khiến anh ta tự đi tìm mình là được.

Anh trai dễ lừa thế mà, muốn lừa anh đến Kinh Thị cũng dễ thôi.

"Đại Ninh, chúng ta đi thật ư? Kỷ Điềm còn chưa đi đó."

Đại Ninh lười biếng nói: "Vì thấy có hy vọng nên cô ta không nỡ đi đâu, vậy ta phải cho cô ta một cơ hội chứ, một cơ hội đưa Trần Cảnh cho cô ta."

Cô cong môi, cười xấu xa.

"Có đưa cho, cô ta cũng giữ không nổi ~"

Người đã động lòng rồi thì dù là giẫm lên bụi gai cũng sẽ chọn bước tiếp.

Trần Cảnh sẽ theo đuổi cô.

Là kiểu mà đàn ông theo đuổi phụ nữ.

*

Văn: Đó giờ mình cứ nghĩ Kinh Thị (京市) là chỉ thành phố Bắc Kinh (北京市) thành ra edit nhầm =))) mình sẽ sửa sau vậy.

2

Đây là bộ truyện mà mình chăm chút từng câu từng chữ nhất nên có ra chậm mọi người cũng thông cảm nhé, mình quan trọng chất lượng hơn số lượng.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện