Một đen một đỏ, cực kỳ tương xứng.
Ninh Tri nắm tay Lục Tuyệt, đi tới bàn chính trước ánh mắt mọi người.
Trong lòng Lâm Điềm Điềm căng thẳng, cô ta dường như lại nhìn thấy Ninh Tri cao cao tại thượng khiến người ta hâm mộ.
Lòng bàn tay cô ta vô thức nắm chặt, có chút đau đớn, khiến Lâm Điềm Điềm nhìn thấy rõ dung mạo hiện tại của Ninh Tri, không giống như trong giấc mộng của cô ta, vẻ ngoài hiện giờ của Ninh Tri cực kỳ bình thường.
“Tiểu Tri, sao giờ con mới đến.
” Mẹ Lâm bảo người giúp việc mang theo hai bộ bát đũa.
Ánh mắt bà ta dừng trên người đàn ông bên cạnh Ninh Tri, nếu không phải anh cụp mắt xuống không nhìn ai thì đúng là không nhìn ra được cậu hai nhà họ Lục này có bệnh tự kỷ.
“Ngại quá, hơi tắc đường ạ.
” Ninh Trị nắm tay Lục Tuyệt, ngồi xuống chỗ trống đối diện Lâm Điềm Điềm.
“Tới là tốt rồi, lâu lắm rồi con không về thăm dì, có biết là ngày nào dì cũng mong nhớ con không, không biết con ở nhà họ Lục có sống tốt không?” Mẹ Lâm đánh giá Ninh Tri, con gái mình ngày càng trở nên xinh đẹp, vậy mà cháu gái ngoại lại ngày càng xuống sắc.
Lời mẹ Lâm nói ra khiến không ít người trộm liếc mắt nhìn tới, bọn họ khiếp sợ, không ngờ cậu hai nhà họ Lục lại đẹp trai xuất chúng như vậy, ngay cả cậu cả Lục cũng không so được bằng.
Không phải nói cậu hai nhà họ Lục là tên ngốc sao? Sao giờ nhìn không giống chút nào thế?Đuôi mắt Ninh Tri hơi cong lên, khóe miệng mang theo ý cười: “Con sống ở nhà họ Lục rất tốt, dù không cần lo lắng cho con.
"“Sao dì thấy trông con như gầy đi thế?”Ninh Tri cười nói: “Dạo này con giảm béo.
”Ánh mắt mẹ Lâm vẫn luôn yên tĩnh, không nhìn Lục Tuyệt, dù vẻ ngoài có xuất sắc đến đâu, chỉ cần cẩn thận quan sát một lát là có thể biết được Lục Tuyết không giống với người bình thường.
Những người khác cũng đã nhận ra, không nhịn được nhỏ giọng bàn tán.
Ninh Tri nghe được mấy chữ tên ngốc, trí tuệ có vấn đề, bệnh tâm thần các kiểu, nụ cười trên môi cô biến mất, trong mắt chất chứa vẻ lạnh lùng.
Mẹ Lâm mỉm cười lắc đầu: “Con bé này, đã gầy như vậy rồi mà còn giảm béo làm gì?”Khách khứa bên cạnh nghe được giọng điệu thân thiết của mẹ Lâm với Ninh Tri như vậy, cười nói: “Chị Lâm thương cháu gái thật.
”Me Lâm cười nói: “Tiểu Tri ở nhà họ Lâm lâu như vậy, với tôi nó cũng như Điềm Điềm, đều là con gái tôi nuôi, đương nhiên là tôi thương nó rồi.
”“Có người dì như chị, cô Ninh đúng là có phúc.
”“Được rồi, được rồi, bà nói nhiều như vậy làm gì? Còn không mau bảo người mang đồ ăn lên?” Bên cạnh, ba Lâm rất bất mãn vì thấy mẹ Lâm thương yêu Ninh Tri như vậy.
Me Lâm nhìn Ninh Trị với ánh mắt xin lõi.
Trong trí nhớ Ninh Tri, lần