Ninh Tri bắt đầu đánh giá bốn phía xung quanh, nhìn cảnh vật xa lạ, lần này, nơi cô xuyên tới không phải nhà họ Lục.
Chẳng lẽ Tiểu Lục Tuyệt ở gần đây?“Mau chạy đi, sắp học thể dục rồi.
”“Liệu tên ngốc đó có tố cáo với giáo viên không?”“Không đâu, cậu ta như người câm vậy, không thích nói chuyện.
”“Tên ngốc đó rất nhát gan, chắc chắn cậu ta bị dọa phát khóc trong nhà vệ sinh rồi.
”“Lần sau chúng ta nhốt cậu ta trong nhà vệ sinh, giả ma dọa cho cậu ta tè ra quần luôn.
”Ninh Tri nghe được mấy cậu nhóc phía sau nói chuyện, cô lập tức xoay người.
Nghe được chúng nhắc tới tên ngốc, phản ứng đầu tiên của cô là, chúng đang nói Lục Tuyệt.
Chúng nhất Lục Tuyệt trong nhà vệ sinh?Lúc này, tiếng chuông vang lên, xung quanh nháy mắt trở nên yên tĩnh, không ít đứa trẻ con vội vội vàng vàng chạy về phòng học.
Mấy thằng nhóc kia cũng nhanh chóng chạy mất.
Ninh Tri nhíu mày, cô vội vàng chạy đi tìm nhà vệ sinh.
Dọc theo phương hướng mấy thằng nhóc kia vừa đi, Ninh Tri nhìn thấy bảng chỉ dẫn nhà vệ sinh.
Đứng trước cửa nhà vệ sinh nam, Ninh Tri vươn người ra nhìn vào bên trong, phát hiện không có ai.
Lúc này cô mới đi vào.
Từng vách trống không, không có người, mãi tới khi Ninh Tri đi tới vách cuối cùng, cô thấy ván cửa bị dây thừng khóa chặt ở bên ngoài.
“Tiểu Tuyệt Tuyệt, nhóc ở bên trong à?” Ninh Tri duỗi tay muốn cởi dây thừng ra, nhưng tay cô lại xuyên qua cửa, không chạm vào dây thừng được.
Ninh Tri trực tiếp xuyên qua cửa, đi vào bên trong.
Phòng vệ sinh cuối có không gian rất nhỏ, thường là nơi nhân viên vệ sinh để đồ đạc, thùng rác, túi đựng rác, chổi, thùng nước chất đầy một bên.
Lục Tuyệt dáng người nhỏ nhắn ngồi xổm bên trong, cậu cúi đầu, yên lặng ôm đầu gối.
Trong lòng Ninh Tri lập tức chua xót, giống như bị nhéo thật mạnh.
Cô ngồi xổm xuống, ghé sát vào tai cậu, dịu dàng nói: “Tiểu Tuyệt Tuyệt, chị tới rồi đây.
”Tiểu Lục Tuyệt ngẩng đầu, đôi mắt to của cậu đen bóng, vẻ mặt ngơ ngác.
So với lần trước, Tiểu Lục Tuyệt lại lớn thêm một chút nữa.
Ninh Tri thấy hai sườn mặt phúng phính sữa của cậu đã biến mất, trên mặt chỉ có chút mập mạp con nít, ngũ quan tinh xảo, giống như một cậu nhóc xinh xắn.
Đối diện với ánh mắt mờ mịt của Tiểu Lục Tuyệt, cô duỗi tay vuốt ve khuôn mặt cậu, vẫn là cảm xúc mềm mại cực kỳ tốt: “Còn nhớ chị không?”Đôi mắt to đen láy nhìn thoáng qua Ninh Tri rồi dời đi.
Ninh Tri cũng không miễn cưỡng Tiểu Lục Tuyệt phải nhận ra cô, so với lần gặp mặt trước, nhiều năm đã trôi qua, cậu nhóc chắc hẳn đã quên cô.
Ninh Tri bắt đầu kiểm tra cơ thể câu.
nhận ra không có vết thương, cô mới thở phào nhẹ nhõm: “Tiểu Tuyệt Tuyệt sợ không? Chị đưa em ra ngoài.
”Nếu như là đứa trẻ bình thường bị nhốt, sớm đã sợ đến nỗi đập cửa kêu gào, hô cứu, hoặc là sợ hãi khóc lớn lên,