Hình ảnh này hoàn toàn đối lập với vẻ mặt hoảng loạn lo lắng cho con trai ngày hôm qua của bà.
Ninh Tri tiến đến, tìm một lượt quanh phòng khách không thấy hình bóng của Lục Tuyệt đâu.
Ninh Tri nhanh chóng vào vai, ngồi vào ghế sô pha đối diện mẹ Lục, gọi: “Chào mẹ buổi sáng ạ.
”“Thức dậy rồi đó à? Chị Hoa vẫn đang chuẩn bị bữa sáng, đợi một lát nữa là xong rồi.
” Trải qua sự việc ngày hôm qua, thái độ của mẹ Lục đối với Ninh Tri cũng hòa nhã ít nhiều.
Sinh mệnh Ninh Tri chỉ còn đếm ngược hai ngày nữa, thời gian cấp bách cô phải đẩy nhanh tốc độ làm cho Lục Tuyệt vui vé.
Nghĩ như vậy, cô di chuyển đến bên cạnh mẹ Lục ngồi xuống: “Mẹ, con có chuyện này muốn hỏi mẹ.
”Từ nhỏ cho đến lớn, Ninh Tri vẻ ngoài xinh đẹp ưa nhìn lại thêm miệng ngọt biết dỗ dành người khác nên lúc nào cũng được lòng những người lớn tuổi, những việc như trò chuyện tâm tình này cô không ngại.
“Con muốn hỏi cái gì?” Mẹ Lục đặt cái ly trong tay xuống kinh ngạc nhìn Ninh Tri, thái độ cô hôm nay rất lạ, không giống bình thường, trước kia lúc nào cũng trưng ra một bộ mặt lạnh lùng không hề ư hừ gì hết, cứ như có hận thù mấy đời gì với nhà họ Lục, chứ huống gì là nói chuyện thân cận như vậy.
“Con muốn biết Lục Tuyệt thích ăn những món nào? Con muốn tự mình nấu cho anh ấy ăn.
” Cô không hề biết gì về sở thích của Lục Tuyệt, vì vậy chỉ đành phải hỏi mẹ Lục.
Nghe Ninh Tri hỏi, mẹ Lục càng thêm kinh ngạc nhìn về phía cô.
Ninh Tri mỉm cười, vẻ mặt chân thành, coi bộ cũng rất nghiêm túc chứ không phải đang nói đùa.
Khi trước bà lựa chọn Ninh Tri gả vào nhà họ Lục không chỉ vì Ninh Tri có thể tiếp xúc với Lục Tuyệt mà còn bởi vì cô ấy có một khuôn mặt xinh đẹp rất xứng đôi với anh, con của hai người sau này nhất định nhan sắc sẽ là cực phẩm.
Tuy nhiên sau khi Ninh Tri vào đây bà mới nhận ra nhan sắc của cô càng nhìn lại càng thấy thường thường, không làm tròn trách nhiệm của một người vợ lại suốt ngày đối xử lạnh nhạt với Lục Tuyệt, phải nói rằng mẹ Lục thật sự rất thất vọng về Ninh Tri.
“Sao đột nhiên còn lại muốn nấu cơm cho nó?” Mẹ Lục nhìn chằm chằm Ninh Tri, không bỏ qua bất kỳ biểu cảm nào trên gương mặt cô: “Nhà họ Lục chúng ta có rất nhiều đầu bếp, con không cần phải làm vậy.
”Ninh Tri rất nhạy bén trong việc quan sát sắc mặt người khác, cô đương nhiên biết suy nghĩ của mẹ Lục đối với mình.
Cô không vì thế rút lui mà lại ngượng ngùng nói: “Tối qua con chọc Lục Tuyệt tức giận nên con muốn làm món gì đó để dỗ anh ấy vui vẻ.
”Cô không nói dối, tên ngốc đó tức giận vì cô