Chương 7
Câu hỏi của thanh niên, đúng là vừa rồi các cô còn đang thảo luận về Lạc Phỉ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc Âu Dương Nguyệt xoay người nhìn, Lạc Phỉ đứng thẳng lưng, vẻ mặt lạnh nhạt.
Ngón tay thon dài xách một cái túi nhỏ màu xám xanh to cỡ lòng bàn tay.
Dây ruy băng cùng màu thắt nơ thành hình con bướm, buộc chặt miệng túi lông nhung nhỏ.
Thoạt nhìn thực sự giống đồ của cô gái.
“Là đang…” Âu Dương Nguyệt chỉ chỉ chính mình, mắt không chớp mà nhìn chằm chằm Lạc Phỉ, “Hỏi chúng tôi sao?”
Hiện tại các cô chỉ cách Lạc Phỉ có hai ba mét.
Đường nét khuôn mặt tinh xảo, lông mi dài mà dày, thậm chí cũng có thể nhìn thấy rõ ràng làn da sáng bóng không một tì vết.
Âu Dương Nguyệt đang điên cuồng khen ngợi Lạc Phỉ, lúc này chậm rãi chớp chớp mắt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Đây không phải của tôi.” Cô ấy nhìn chăm chú cái túi nhỏ hai giây, lắc đầu không hề do dự, quay đầu nhìn về phía Kiều Sơ Hạ.
Kiều Sơ Hạ đứng ở bên cạnh cô ấy, ánh mắt nhìn Lạc Phỉ cũng có chút sững sờ.
Đây cũng là bình thường, soái ca hàng đầu có vẻ ngoài phong độ và vóc người cực kì xuất chúng như Lạc Phỉ, trong cuộc sống thực tế vẫn thật sự rất hiếm gặp.
Có lẽ các cô đã gặp qua hầu hết các minh tinh, chỉ so bề ngoài cũng sẽ thua Lạc Phỉ.
“Cũng, cũng không phải của tôi.” Kiều Sơ Hạ đỏ mặt, nhanh chóng lắc đầu.
“Tiểu Tịch, Lăng Tử.” Âu Dương Nguyệt quay đầu gọi Tần Tịch, “Là đồ của các cậu sao?”
Lúc này Tần Tịch mới quay người lại.
Lông mi thật dài của cô run nhẹ hai cái.
Mí mắt rủ xuống, che khuất ánh sáng trong mắt.
Lạc Phỉ, và Tạ Liên Thành vẫn không giống nhau.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đối với cô mà nói, Tạ Liên Thành là cách một kiếp giống như cách mấy đời thật sự.
Hơn nữa lần đó, khi chân tướng cuối cùng rõ ràng ngay phía trước, có lẽ cô từng yêu thích anh ta, có thể cũng từng có rung động.
Nhưng về sau ngẫm lại, ngoại trừ trào phúng và oán giận đối phương thấy chết không cứu, cũng không có bao nhiêu yêu hận vướng mắc trong đó.
Nhưng mà Lạc Phỉ…
Tần Tịch chậm rãi hít một hơi.
Cô đã do dự, đã lùi bước, cuối cùng vẫn còn yêu hận khắc cốt ghi tâm, đắm chìm triệt để.
Khóe môi Tần Tịch cong lên không quá rõ ràng, mí mắt rủ xuống như che đi sự mỉa mai đã nhanh chóng lóe lên trong đáy mắt cô——
Nếu thật sự tính, trong một đời của cô bao gồm cả trước khi cô xuyên vào sách.
Lạc Phỉ, vẫn là mối tình đầu của cô.
Ừ, đúng lúc đáp lại câu kia.
Lúc còn trẻ, ai chưa từng yêu một người cặn bã.
“Không phải của tôi.” Ánh mắt của cô lướt qua cái túi nhỏ màu xám xanh đó, giọng điệu lạnh nhạt, âm thanh hơi khàn.
“Cũng không phải của tôi.” Đường Lăng cũng lắc lắc đầu.
“Cảm ơn bạn nhé, nhưng xem ra đây không phải là của chị em chúng tôi đâu.” Âu Dương Nguyệt cười toét miệng với Lạc Phỉ.
Cô ấy kéo cánh tay của Kiều Sơ Hạ, vẫy vẫy tay về hướng Lạc Phỉ: “Bái bai.”
Từ đầu đến cuối, Tần Tịch không hề nhìn Lạc Phỉ một cái.
Cô và Đường Lăng cùng quay người, tiếp tục đi ra ngoài khách sạn.
Thời gian vẫn còn sớm, các cô cũng không gọi xe taxi.
Giao thông công cộng của thành phố A thông suốt khắp nơi, tàu điện ngầm vào sáng sớm cuối tuần cũng không tính là chật chội.
Tần Tịch và Đường Lăng các cô ngồi yên lặng cạnh nhau trong tàu điện ngầm.
Thì nghe được tiếng cười nói nhỏ nhỏ của Âu Dương Nguyệt: “Không ngờ đến Lạc Phỉ người thật còn đẹp trai hơn cả tấm hình.”
Cô ấy đưa ra kết luận: “Xem ra tin tức kinh tế tài chính không phải là ảnh photoshop.”
“Phốc…” Kiều Sơ Hạ cười khẽ ra tiếng.
“Anh ta không giống trong lời đồn lắm.” Âu Dương Nguyệt nén giọng thấp thấp xuống, trao đổi tin bát quái mình nghe được cho các chị em.
“Chị họ tớ…” Cô ấy nói: “Đã từng gặp qua Lạc Phỉ hai lần ở trong yến tiệc. Chị ấy nói anh ta thật sự rất lạnh nhạt rất lạnh nhạt, cho dù là kiểu người đẹp nào đến ngay trước mắt chủ động bắt chuyện, cũng không thèm để ý đến.”
“Không ngờ lại rất cẩn thận rất ân cần.” Âu Dương Nguyệt nhỏ nhỏ giọng lẩm bẩm, “Phát hiện đồ của con gái rơi, còn chủ động đuổi theo ra tốt bụng hỏi thăm.”
Khóe môi Tần Tịch nhếch lên.
Tốt bụng sao?
Cô rũ mắt. lông mi run nhẹ.
Con người Lạc Phỉ này, không có tim.
Lúc trước Tần Tịch xuyên vào trong sách lần thứ hai, loại bỏ Tạ Liên Thành, sau đó chọn Lạc Phỉ.
Dưới yêu cầu của hệ thống, chuyển đến ngành luật học.
Hiển nhiên mấy năm nỗ lực học tập ở đại học thì không cần nói nhiều.
Đại học năm tư, dưới sự quật đánh của hệ thống, cô gần như giành được toàn bộ giấy chứng nhận mà học sinh ngành pháp luật có thể thi.
Với tư cách hạng nhất chuyên ngành hằng năm, nhà trường đã đề cử cô với vài đơn vị thực tập không tồi.
Cuối cùng Tần Tịch vẫn đi tập đoàn Lạc thị.
Dựa theo nhiệm vụ hệ thống đưa ra, lẽ ra tương lai của cô phải là thông qua kỳ thực tập giành được cơ hội làm việc ở tập đoàn Lạc thị.
Sau khi tốt nghiệp thì bước vào Lạc thị, rồi tìm cơ hội quen biết Lạc Phỉ.
Tần Tịch cũng không biết là khi nào, chính mình khiến cho đối phương chú ý.
Có một ngày cô tăng ca đến chín giờ tối, công việc còn chưa xong.
Cô liền đi đến phòng nước pha cho mình một ly cà phê nâng cao tinh thần.
Bưng ly cà phê trở lại văn phòng chỉ còn lại mình cô, chưa được bao lâu thì có tiếng bước chân vững vàng dừng lại trước bàn cô.
Tiếp đó, có giọng nói xa lạ nhưng lại rất êm tai của nam thanh niên hỏi cô: “Xin chào, xin hỏi cô bỏ quên đồ sao?”
Trước đó Tần Tịch quá chuyên chú, mãi đến khi người kia mở miệng cô mới giật mình một cái, ánh mắt từ trên màn hình máy tính chuyển đến gương mặt của người kia.
Về sau, cho dù bao nhiêu năm trôi qua, cô cũng không có cách nào quên đi ngày gặp lần đầu đó.
Thanh niên tuấn mỹ mặc âu phục màu đen.
Áo sơ mi màu đen giống vậy không thắt cà vạt.
Cổ áo hơi hơi mở rộng, lộ ra cần cổ thon dài của đối phương.
Lúc Tần Tịch nhìn về phía anh ta, anh ta đang một tay đút túi, tay phải nhẹ nhàng đặt một hộp sữa bò tươi trên bàn làm việc của cô.
Tần Tịch, ngẩn ra một cái.
Dường như thanh niên cảm thấy dáng vẻ ngốc ngốc của cô rất thú vị, khóe môi khẽ cong, cả đôi mắt xinh đẹp kia cũng nhuộm ý cười nhàn nhạt.
“Xin hỏi, cô bỏ quên đồ sao?” Anh ta lặp lại câu hỏi của mình một lần nữa.
Sau đó anh ta không đợi Tần Tịch trả lời, lại đẩy hộp sữa bò tươi một cái: “Con gái, không nên cứ uống cà phê đen hoài.”
Lúc anh ta nói chuyện, đôi mắt uyên thâm nhìn vào mắt Tần Tịch.
Trong con ngươi màu nâu là bầu trời đêm sâu xa, phản chiếu bóng dáng cô gái nhỏ nhỏ ngốc ngốc.
Đó là lần đầu tiên, Tần Tịch gặp Lạc Phỉ.
Về sau cô càng ngày càng hiểu rõ Lạc Phỉ, cũng bắt đầu nhìn thấy đôi tay kia của hắn, mây mưa thất thường trong vực thẳm tối tăm.
Cô đã từng do dự, đã từng sợ hãi, đã từng nghĩ đến lùi bước, đã từng nghĩ đến rời đi.
Nhưng chỉ cần Lạc Phỉ nhìn cô, dù cho không nói một câu nào.
Chỉ cần đôi mắt xinh đẹp kia, giống như lần đầu tiên gặp mắt đó, nhìn cô chăm chú.
Tần Tịch sẽ