“Đại Muội!” Trương Tú Vân nóng nảy, bà ta thật sự luyến tiếc gả con gái cho một người đàn ông như vậy, tương lai không sinh được con, cả đời cô đơn, sống còn có ý nghĩa gì?Trương Hổ thấy thế ai thán một tiếng, giống như thật sự đau lòng cháu gái: "Đại Muội, nếu cháu nhất định phải gả qua, cái khác không nói, ít nhất phải đưa sính lễ của nhà họ Bùi cho nương cháu chứ? Nương cháu nuôi cháu lâu như vậy, cũng không thể cuối cùng cái gì cũng không lấy được chứ? Hơn nữa cháu ngay cả Nhị Muội, Tam Muội cũng mang đi, đây không phải muốn sau này nương cháu lẻ loi hiu quạnh một mình sao? Hai đứa nhỏ vẫn nên để ở cùng nương cháu thì hơn, bọn nó mà đi theo cháu người khác sẽ đàm tiếu sau lưng cháu cho xem.
”Trương Tú Vân không ngờ em trai thỏa hiệp nhanh như vậy, không tình nguyện nói: "Em trai, sao em lại đồng ý?”Trương Hổ bất đắc dĩ nói: "Đại Muội đã bị dỗ thành như vậy, em có thể làm gì đây? Chỉ hy vọng hai con bé còn lại đừng hồ đồ ngu ngốc như chị nó.
”Hai người kẻ xướng người họa, người chung quanh xem đến càng thêm ngạc nhiên, cuối cùng ánh mắt dừng trên người nhà họ Bùi cũng không đúng, không cho sính lễ thì thôi, hai đứa con gái còn lại của Trương Tú Vân cũng mang đi, đây là muốn làm gì?!Mẹ Bùi tức giận đến mặt đỏ chót, nhưng bọn họ nói có đạo lý, lại sợ bọn họ tiếp tục náo loạn, nhỏ giọng nói: "Tiểu Khê, nếu không chúng ta cho ít tiền rồi đuổi đi?”Khương Khê lắc đầu ý bảo bà đừng xen vào, ngẩng đầu lộ ra một nụ cười khổ với Trương Hổ: "Cậu, cháu giữ sính lễ này lại là vì muốn nuôi hai em gái, cha cháu mất sớm, hai em gái chỉ có thể dựa vào cháu.
”Ánh mắt Trương Hổ hung tàn: "Em gái mày có nương mày nuôi!” Nói xong hắn ta vẫy tay một cái, người đi theo phía sau cũng hùng hổ tiến lên: "Hôm nay không trả sính lễ, đừng hòng kết hôn! Chị tôi muốn lấy sính lễ của Đại Muội, là chuyện thiên kinh địa nghĩa*! Bà con, mọi người nói có đúng không?! Con gái nhà ai gả chồng mà không đưa sính lễ cho mẹ ruột?”*thiên kinh địa nghĩa: đúng đắn từ xưa đến nay, không có gì phải nghi