Chờ người đi mất, Trương Tú Vân khóc lóc bổ nhào vào trên người em trai: "Em trai, em sao rồi? Ai da, tạo nghiệt mà! Sao bọn họ lại tồi tệ thế này? Em có đau không?”Trương Hổ kêu lên một tiếng đau đớn, ném Trương Tú Vân sang một bên, hùng hổ đi về: "Nếu không phải chị vô dụng, ông đây phải đến nỗi chịu tội sao?!”Tức khắc Trương Tú Vân càng thương tâm, song lại cảm thấy ủy khuất.
Bà ta không biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Đại Muội rõ ràng là người nghe lời nhất, đột nhiên trở nên lạnh lùng như vậy, khiến bà ta sợ hãi, ngay cả em trai cũng chán ghét bà ta!Trương Hổ hoàn toàn mặc kệ chị gái, hắn ta khó chịu, lòng tràn đầy nóng nảy, đi hai bước, bỗng nhiên hắn ta giống như nhớ tới cái gì đó, quay đầu đè xuống sự khó chịu nói: "Chị, đi về thôi!”Em trai có sắc mặt tốt với bà ta, Trương Tú Vân lập tức cao hứng, nhanh chân đuổi theo.
Trương Hổ nhìn bà ta một cái, ánh mắt hơi lóe lóe, không nói gì.
Tuy rằng lần này không chiếm được tiện nghi trên tay Khương Khê, không biết con nhỏ đó đã xảy ra chuyện gì, đột nhiên trở nên vô lương tâm như vậy, nhưng tình huống hiện giờ cũng không quá tệ.
Khương Khê bày tỏ lòng trung thành, nhà họ Bùi chắc chắn rất tín nhiệm nó, không chừng có thể vớt vát thêm chút tiền, Trương Tú Vân là nương nó, nếu ốm đau bệnh tật, nó có thể không bỏ tiền sao?Hôm nay con nhỏ chết tiệt đó làm hắn ta mất nhiều như vậy, sau này nhất định phải đòi lại từng thứ một!Trương Tú Vân vẫn còn tác dụng.
*Phía bên kia nhà họ Bùi.
Giải quyết xong Trương Hổ và Trương Tú Vân, Khương Khê vô cùng tự nhiên đi tiếp khách với mẹ Bùi.
Đám người Trương Hổ vừa đi, bữa tiệc cũng chính thức bắt đầu.
Vài người dẫn đầu nói đùa, làm nóng bầu không khí lần nữa.
Nhưng vẫn có không ít tầm mắt cổ quái rơi vào trên người Khương Khê, người trưởng thành đại đa số đều chú ý chuyện mặt mũi.
Nếu không phải bất đắc dĩ, bình thường sẽ không trở mặt, hiện giờ Khương Khê coi thường ông cậu nhà mẹ đẻ, trong mắt một số người cổ hủ chính là quá mức không hiểu chuyện, tâm tính lạnh bạc ….
Tuy nhiên những người này sẽ không nói gì, nhất là trong ngày đại hỉ của người ta, đa phần là nói thầm sau lưng, cũng chỉ chôn ở trong lòng.
Đối với Khương Khê mà nói, chỉ cần không nói trước mặt cô, đều không thành vấn đề, mấy lời nhàn thoại cũng sẽ không rớt miếng thịt nào, còn nếu bày trò nói trước mặt cô, vậy đừng trách cô dỗi ngược lại.
Bởi vậy, cô đặc biệt bình tĩnh.
Chờ đồ ăn đều lên bàn, Khương Khê đi vào phòng,