Editor: Tulabachu1316Mẹ Khương bị mắng cho đến đỏ mặt tía tai, bà ta cũng biết việc này không đúng đạo lý, bởi vì bị nói trúng tim đen nên giọng nói có phần yếu ớt: “Chị dâu, có chuyện gì chúng ta đi vào trong nói chuyện được không?”Người phụ nữ trung niên cười giễu cợt: “Bà đây không muốn đi vào căn nhà bẩn thỉu của các người! Trương Tú Vân, coi như tôi nhìn nhầm bà rồi!”Người phụ nữ càng nghĩ càng tức giận, nước mắt cũng chảy ra: “Tôi thật sự hối hận trước đây đối xử với mẹ con nhà bà tốt như vậy! Bà trả lại tôi tiền lúc trước cho Khương Khê đi học, cả thịt tôi gửi đến những dịp lễ tết cũng trả lại đây! Tôi nghĩ bà không có chồng, trong nhà không có đàn ông, cần giúp đỡ nhiều hơn, nhưng không ngờ lại giúp ra một kẻ bạch nhãn lang* như bà!”*bạch nhãn lang: vô ơn“Từ khi thằng ba xảy ra chuyện, tôi có nói câu nào phải gả Tiểu Khê qua không? Tôi không phải cũng thương đứa nhỏ này, nên mới không nói gì hay sao? Kết quả bà đối xử với tôi như thế nào? Phàm là bà rộng lượng chút, đến từ hôn thì tôi đều có thể suy nghĩ lại, kết quả là bà lén lút làm ra loại sự tình này….
”Người phụ nữ không hề chửi bới, nhưng giọng nói to đầy căm giận, phẫn uất, mắng đến mức mẹ Khương - Trương Tú Vân không dám phản bác điều gì mà chỉ biết khóc, lại thêm đám người tò mò xem náo nhiệt xung quanh, mẹ Khương giống như toàn thân đang nướng trên lửa.
Người phụ nữ này là — mẹ của hôn phu bị vứt bỏ của nguyên chủ, cũng là người trong sách giúp nhặt xác của nguyên chủ.
Khương Khê trong lòng cảm động.
Hôn phu Bùi Hạ Quân của nguyên chủ, là do cha Khương trước khi chết sắp đặt, ông ấy và cha Bùi là bạn tốt, Bùi Hạ Quân tuổi cũng không nhỏ nữa, hôn sự vẫn luôn là tâm bệnh của ông, vừa hay cha Khương không yên tâm về vợ của mình liền sắp xếp trước cho con gái lớn, nghĩ rằng những ngày về sau sẽ có Bùi gia giúp đỡ.
Thực tế chứng minh ông ấy đã đúng, cha Khương mất ba năm nay, Bùi gia đều luôn chăm sóc cho Khương gia, bao