Vì thế, dưới sự uy hiếp của Tạ Vô Diễn, Từ Tử Ân bắt đầu đọc diễn cảm bài thơ mà hắn làm:
"Tiền nhật tài tương phùng, kim nhật tựu tương ái.
Nữ nhân chân nan đổng, tổng bả tâm tư sai.
Vô luận phong vũ trung, đẳng nhĩ tâm phòng khai.
Nhược nhĩ dã tâm động, nhượng ngã tiến môn lai."
Dịch nghĩa:
Hôm trước mới gặp mặt, hôm nay đã yêu nhau
Nữ nhân thật khó hiểu, cứ phải tốn công đoán
Dù giông to bão lớn, chờ tim người rộng mở
Nếu nàng cũng động lòng, để ta vào phòng nhé!
Thẩm Vãn Tình rất cảm lạnh.
Cô nghĩ, nếu Từ Tử Ân xuyên vào Hoàn Châu cách cách, chỉ cần dựa vào bài thơ này thôi Tiểu Yến Tử sẽ rất vui lòng kết bái trở thành anh em sống chết có nhau với tên này.
Đã thế Từ Tử Ân còn thấy mình sáng tác rất hay, cưỡng từ đoạt lý mà nói thì đây là dùng ngôn từ mộc mạc nhất để biểu đạt tình cảm chân thành nhất.
Thẩm Vãn Tình cảm thấy hắn nói rất đúng.
Sau đó cô đóng sầm cửa lại.
Cách một tấm cửa còn có thể nghe thấy giọng nói vô cùng kiên định của Từ Tử Ân: "Ta hiểu rồi, ta nhất định sẽ viết ra bài thơ hay nhất đến làm lễ vật tặng cô!"
Thẩm Vãn Tình muốn xỉu tại chỗ.
Cô quay đầu, phát hiện ra Tạ Vô Diễn đang cười vô cùng sảng khoái.
Hắn ngồi trên ghế, tay chống lên trán, bả vai cũng thoáng rung rung, nhìn qua khoái chí vô cùng.
Nhưng cô rất là đau khổ.
Cô hoài nghi tên Từ Tử Ân này không phải đang thích cô mà là đang muốn mưu sát cô, làm cô xấu hổ không chốn dung thân, khiến cô bị bóng ma tâm lý rồi sinh ra cảm giác chán nản.
Nhưng còn chưa kịp đau lòng được bao lâu thì lại nghe thấy tiếng nha hoàn đập cửa nói: "Thái thú mở tiệc chiêu đãi, mời các vị tiên nhân đi một chuyến."
Sau đó thì con người đang đau thương vô bờ - Thẩm Vãn Tình và con người đang cười vô cùng sung sướng - Tạ Vô Diễn, đều đi đến sảnh trước ngồi.
Cô vừa vào cửa thì phát hiện Từ Tử Ân cũng ở đây.
Có lẽ hắn đã phát hiện Giang Thục Quân là một cây bút chuyên viết đồng nhân văn nên rất kiên nhẫn thỉnh giáo nàng ấy về mặt thơ từ ca phú, hơn nữa còn lôi cả thơ của mình ra thỉnh giáo nàng.
Sau đó Giang Thục Quân quằn quại cười ra một tên Tạ Vô Diễn thứ hai.
Thẩm Vãn Tình đột nhiên hiểu được cảm giác muốn bóp chết người của Tạ Vô Diễn.
Cô bình ổn cảm xúc của mình, chọn một vị trí cách xa Từ Tử Ân rồi ngồi xuống, sau đó phát hiện ra Hà phương sĩ cũng bị mời tới nơi này.
Hắn rõ ràng vừa mới bị người của Mãn Nguyệt Lâu lôi đến, cả người toàn mùi rượu, nhìn qua chuếnh choáng say, hắn lấy một bàn tay chống lên đầu, mơ màng sắp ngủ.
Thẩm Vãn Tình đã từng hỏi thăm Giang Thục Quân, biết được vị Hà phương sĩ đã ở trong thành một thời gian này thật ra cũng có vài phần bản lĩnh, mấy năm nay hắn cũng thường xuyên giúp bá tánh đuổi yêu trừ ma xem phong thủy, hơn nữa chào giá cũng không cao, đại khái là đủ ăn một bữa ăn là được.
Thế nên tuy thường ngày hắn nhìn có vẻ không nghiêm chỉnh, lúc nào cũng say túy lúy, chạy đến Mãn Nguyệt Lâu tìm hoan mua vui nhưng thật ra con người cũng không tồi.
Hơn nữa người này còn hơi tự luyến, gần đây hắn còn bỏ tiền ra mua quyển "Tiểu truyện về Hà phương sĩ".
Xuất phát từ tò mò, Thẩm Vãn Tình mua một quyển, kết quả vừa mở trang đầu tiên ra thì thấy:
"Nhiều năm như vậy đã trôi qua, những đánh giá của mọi người đối với vị Hà Hướng Sinh lừng lẫy nổi danh này luôn vô cùng phiến diện, thường chỉ dùng hai từ phong lưu phóng khoáng và phẩm hạnh cao khiết này mà khái quát hắn.
Quyển sách này được viết là để nói cho thế nhân biết, trừ bỏ hai phẩm hạnh dung tục này Hà phương sĩ còn có những phẩm chất làm người cảm động nào..."
Thẩm Vãn Tình xem xong trang đầu tiên thì trầm tư sâu sắc, cuối cùng cũng hiểu sao quyển sách này lại bị tiên sinh bán sách dùng để kê chân bàn.
Phong Dao Tình: "Hà phương sĩ, huynh ở đây lâu rồi, có biết những người bị hại gần đây ở Mãn Nguyệt Lâu là những người như thế nào không?"
"Nhiều người như vậy ta nào có nhớ rõ, huống hồ không phải con thực mộng yêu kia đã được diệt trừ rồi sao? Sao còn phải điều tra làm gì?"
Hà phương sĩ gắp một viên đậu phộng nhai rôm rốp, ngẩng đầu lên nhìn bọn họ: "Hay là nói, hai bị tiên nhân cảm thấy chuyện của thái thú phu nhân liên quan đến chuyện của Mãn Nguyệt Lâu?"
Kỷ Phi Thần không trả lời thẳng câu hỏi của hắn, chỉ cung kính hỏi: "Thật ra cũng không phải, chỉ là tò mò thôi, không biết Hà phương sĩ có đồng ý giải thích nghi vấn của bọn ta được không?"
Thẩm Vãn Tình đại khái có thể hiểu được ý của bọn họ.
Thời gian vừa khéo thì tạm thời không nói, tuy rằng thực mộng yêu đã trừ nhưng vẫn không tìm được người giúp đỡ đứng sau lưng thực mộng yêu.
Huống chi xét đến cùng, hai chuyện này đều dùng chiêu cướp lấy hồn phách của người khác cho nên rất dễ làm người ta liên tưởng.
"Được, ta đây cũng không biết gì nhiều." Hà phương sĩ buông đũa, vỗ vỗ bụng, nằm xoài trên ghế: "Nhưng Mãn Nguyệt Lâu này đúng là có chút quan hệ với thái thú phu nhân."
Sau đó hắn ngước mắt nhìn Từ Tử Ân bên cạnh, cười: "Từ thiếu gia, cậu nói có phải không?"
Câu nói này làm tất cả ánh mắt đều chiếu thẳng vào người Từ Tử Ân.
Từ Tử Ân đang cau màu cầm tờ giấy viết bài thơ kia nghiên cứu cẩn thận, đột nhiên bị nhìn chằm chằm như vậy nên mãi vẫn chưa phản ứng lại được.
Hắn xấu hổ bỏ bút xuống sau đó nói: "Ta nhớ hình như đúng là có quan hệ, nhưng đó đã là chuyện rất lâu về trước rồi."
Mãn Nguyệt Lâu trước kia vốn là tài sản dưới danh nghĩa nhà mẹ đẻ của thái thú phu nhân.
Nhưng từ khi thái thú bị điều về đây nhậm chức, có lẽ là sợ chuyện có quan hệ với thanh lâu mà truyền ra thì ảnh hưởng đến thanh danh, hơn nữa kinh doanh cũng không được mấy xu nên đã bàn giao cho lâu chủ đương nhiệm.
Nhưng đó đều là chuyện của mười mấy năm trước rồi, nghĩ kỹ lại thì cũng không có gì liên quan lắm.
"Vậy sao..." Phong Dao Tình cụp mắt, như có điều suy tư.
Cuối cùng khi bọn họ sắp nói hết câu chuyện thì thái thú mới đến.
Ông ta nhấc tà áo, phất tay ngồi xuống sau đó bưng chén rượu lên, nói vài câu cảm tạ tượng trưng rồi uống một hơi cạn sạch: "Nào, mọi người không cần giữ lễ, động đũa đi."
Sau đó ông vừa quay đầu thì nhìn thấy con trai của mình đang cầm một tờ giấy, vẻ mặt nghĩ ngợi.
Vì thế thái thú thuận miệng hỏi một câu: "Con đang làm gì vậy?"
Từ Tử Ân: "Con làm thơ."
Thái thú sửng sốt, sau đó vô cùng vui mừng: "Con ta còn biết làm thơ cơ à, mau đọc cho ta nghe nào!"
Thẩm Vãn Tình căng thẳng nắm chặt đôi đũa, chỉ thiếu nước bẻ nó ra làm đôi.
Nhưng mấu chốt là Từ Tử Ân cũng không biết thơ của hắn dở bao nhiêu, thậm chí hắn còn cảm thấy bản thân vì tình yêu mà lên tiếng là một hành động rất đáng kiêu ngạo.
Vì thế mà hắn đứng dậy, cầm tờ giấy bắt đầu đọc:
"Mãn nguyệt lâu lí mĩ mĩ âm, hồi mâu kiến tha động ngã tình.
Thiên kim tán tẫn đô bất hành, hà thời tài năng trụ tha tâm."
Dịch nghĩa:
"Trong lầu Mãn Nguyện không một tiếng động, nàng quay đầu lại nhìn làm ta rung động
Núi vàng núi bạc nàng cũng không màng, không biết đến lúc nào mới có thể tiến vào trong lòng nàng."
Câu chữ rõ ràng, tình cảm nồng nàn, giọng nói sang sảng.
Mọi người xung quanh không hẹn mà cùng rơi vào yên lặng: "..."
Vài vị khán giả, ví dụ như Hà phương sĩ và Giang Thục Quân không kìm được mà liếc mắt nhìn Thẩm Vãn Tình bên cạnh.
Thẩm Vãn Tình muốn giết người.
Cô thề, nếu bây giờ có tên nào chán sống cố tình đến trêu chọc cô, cô nhất định sẽ giết chết kẻ này cho hả giận.
Đột nhiên Tạ Vô Diễn lên tiếng.
Hắn chống cằm, cười vô cùng càn rỡ: "Vui không?"
"..."
Người chuyên bắt nạt kẻ yếu - Thẩm Vãn Tình - quyết định tha cho hắn một mạng.
Thái thú phỏng chừng cũng không biết trình độ văn hóa của con trai mình lại thấp như vậy, thấp đến mức ông cũng không nghe nổi nữa.
Vì thế ông tức giận hít sâu một hơi, giơ tay lên vỗ bốp một phát vào cái gáy của con mình: "Sau này mày còn dám viết thơ nữa tao sẽ đánh gãy chân của mày."
Giang Thục Quân ngồi bên cạnh không nhịn được nữa mà bật cười.
Từ Tử Ân lập tức oán hận liếc mắt nhìn qua, còn giơ tay làm động tác cắt cổ, uy hiếp Giang Thục Quân.
Nhưng còn chưa uy hiếp xong, một đòn của thái thú lại tiếp tục giáng xuống: "Còn dám uy hiếp cô nương nhà người ta, còn ra thể thống gì nữa! Mày nghĩ đôi mắt của ông đây chỉ để chưng cho đẹp thôi à! Xin lỗi người ta ngay!"
Từ Tử Ân: "...!Xin lỗi cô nương."
Giang Thục Quân: "Không sao, Từ thiếu gia hãy tiếp tục nỗ lực nhé, kỳ thật ngài vẫn rất có khiếu văn chương đó."
Từ Tử Ân: Cứ cảm thấy như đang bị chế giễu là sao nhỉ.
Phong Dao Tình cười phụ họa vài câu, sau đó như đột nhiên nhớ ra cái gì, bèn thuận miệng hỏi: "Đúng rồi, mạo muội hỏi một chút, tại sao thái thú lại nghĩ đến việc mời Kỷ đại ca tới giúp một tay vậy?"
"À, việc này phải đa tạ Hà phương sĩ.
Nếu không phải mấy ngày trước ngài ấy mách cho ta biết có vài vị tiên nhân tu vi thâm hậu vừa vào thành thì chỉ sợ đến hôm nay ta cũng không biết phải làm thế nào cho phải đâu."
Thái thú cười nhẹ, nâng chén rượu lên: "Ly rượu này kính Hà phương sĩ, đa tạ ngài đã lưu tâm đến phủ thái thú của chúng ta."
Hà phương sĩ lập tức đứng lên đáp lễ tiện thể đưa đẩy vài câu, bầu không khí rất hòa hợp.
Người duy nhất không hòa hợp chính là Thẩm Vãn Tình.
Cô chỉ một lòng nghĩ xem có nên nhân lúc Từ Tử Ân chưa sáng tác ra bài thơ nào mới mà ám sát hắn hay không.
Sau khi ăn cơm xong, Thẩm Vãn Tình trở lại phòng.
Cô ăn bữa cơm này một cách rất vất vả, trong đầu chỉ toàn nghĩ đến việc có nên đánh gãy tay Từ Tử Ân hay không, để hắn cứ thế sống kiếp thi nhân què đến cuối đời.
Nhưng trên đường quay trở về, cô lại nghe được mấy nha hoàn lắm mồm đang ngồi xổm góc tường nói chuyện phiếm:
"Ta thấy hình như sau khi phu nhân xảy ra chuyện, cuộc sống trong phủ chúng ta lại thoải mái hơn rất nhiều thì phải."
"Tuy rằng chuyện này rất đáng sợ nhưng nếu phu nhân cứ tiếp tục như vậy thì cũng không tồi.
Đám hạ nhân chúng ta cuối cùng cũng có thể thở phào một hơi rồi."
"Ai, các ngươi nói xem, liệu có phải chuyện này là do thiếu gia làm hay không nhỉ? Không phải có tin đồn là mẹ đẻ của thiếu gia bị phu nhân..."
"Xuỵt! Chuyện này không thể nói bậy được đâu, cẩn thận bị phạt gậy đấy!"
Tuy rằng chỉ là mấy tiểu nha hoàn ngồi lê đôi mách nhưng Thẩm Vãn Tình vẫn kể lại cho mấy người Phong Dao Tình nghe chuyện này.
Cho dù người ra tay có phải là người của Thiên Đạo Cung hay không, cho dù muốn giết người thật hay chỉ là muốn rút hồn phách của người ta thì cũng có vô số cách thức đơn giản hơn có thể lựa chọn.
Nhưng người nọ lại dùng thuật