Tạ - bảo vệ vợ - Vô Diễn đã online (~ ̄▽ ̄)~
__________
"...Tạ phương sĩ ánh mắt tối tăm, đôi tay không ngừng run rẩy, hốc mắt đỏ bừng, khóe mắt như muốn nứt ra, cả người tản ra khí lạnh đáng sợ như Tu La đến từ địa ngục.
Hắn hạ giọng, làm người chung quanh không rét mà run: "Yên tâm, ta sẽ không lấy mạng ngươi để đền." Nói xong, hắn đứng lên: "Ta nhất định phải tìm được kẻ giật dây đằng sau, lột da của hắn..."
"Được rồi được rồi." Thẩm Vãn Tình còn chưa uống được ngụm canh nào đã buông chén, ngắt lời Giang Thục Quân đang vừa nói vừa ra sức diễn y như thật.
Cô vốn chỉ tiện mồm hỏi một câu: "Hôm đó sau khi ta ngất đã xảy ra chuyện gì?" mà thôi, ai ngờ Giang Thục Quân đứng nguyên tại chỗ, mở mồm sáng tác ngay một đoạn ngôn tình cho cô.
Cô thậm chí còn hoài nghi cái quyển "Mê tình tuyệt tình cốc" lúc trước mình đọc là tác phẩm đầu tay của Giang Thục Quân nữa kìa.
Giang Thục Quân cười tủm tỉm nói: "Tuy rằng ta kể hơi khoa trương một chút nhưng Tạ công tử có vẻ rất thích cô nương đấy."
Thẩm Vãn Tình sặc canh, ho chảy cả nước mắt.
Tạ Vô Diễn thích cô?
Cái người mà cô chỉ nói đùa có một chút cũng tức giận cả đêm mà thích cô á?
Nhưng chuyện này là do cô mà ra, miệng sa gà chết, có khóc cô cũng phải thừa nhận.
Vì thế Thẩm Vãn Tình gian nan gật đầu: "Quả thật như vậy."
"Ta nghe nói Kỷ đại ca là huynh trưởng của cô nương..." Giang Thục Quân như suy tư gì: "...!huynh ấy không cho phép hai người ở bên nhau sao?"
Thẩm Vãn Tình: "?" Từ từ, đây là cái logic kỳ quái gì vậy?
Giang Thục Quân vừa nói vừa lòng đầy căm phẫn: "Không ngờ rằng Kỷ công tử lại là người lòng dạ hẹp hòi như vậy, đến chuyện hôn nhân của muội muội mình cũng muốn nhúng tay vào."
Thẩm Vãn Tình muốn giải thích nhưng cô phát hiện mình nói không lại cái người này, vì thế cô bèn nằm liệt trên giường, từ bỏ giãy giụa, nhân sinh không còn gì luyến tiếc.
Cô hoàn toàn không uống nổi một ngụm canh nào nữa, lòng dạ rối bời đặt chén xuống, nhưng vừa nghĩ đến cái gì, lại hỏi: "Đúng rồi, ngoài việc gần đây nhất thì trước đó Mãn Nguyệt lâu đã từng xảy ra chuyện gì chưa?"
"Trước đó?" Giang Thục Quân nghĩ nghĩ: "Thật ra thì sau khi Mãn Nguyệt Lâu không còn ở dưới danh nghĩa của thái thú phu nhân thì không xảy ra chuyện lớn gì nữa.
Nghe nói lâu chủ kế nhiệm là một người phụ nữ vừa xinh đẹp lại vừa biết kinh doanh, vô cùng tài giỏi."
"Nói như vậy thì trước khi lâu chủ kế nhiệm đến đã xảy ra rất nhiều chuyện sao?"
"Quả thật là như vậy." Giang Thục Quân nói: "Trước kia Mãn Nguyệt Lâu vốn không nổi danh như vậy mà chỉ là một thanh lâu bình thường thôi.
Thái thú phu nhân cũng không quản lý sát sao chỗ buôn bán này.
Lúc đó các cô nương trong Mãn Nguyệt lâu cũng rất hoàn cảnh, không bị cha mẹ bán thì cũng là bị bọn buôn người bán đến đây..."
Nói đến đây, Giang Thục Quân ngừng lại một lúc, ánh mắt thoáng vẻ cô đơn.
Giang Thục Quân cũng là một trong những cô nương bị cha mẹ bán đến thanh lâu, khó trách có chút đồng cảm với những cô nương kia.
Thẩm Vãn Tình không nói chuyện, chỉ nhẹ nhàng vỗ vỗ tay nàng an ủi.
Giang Thục Quân miễn cưỡng cười cười lắc lắc đầu, sau đó tiếp tục nói: "Ngoại trừ chuyện này thì phần lớn những người còn lại đều là cô nhi gì đó.
Ngày thường bọn họ không bị đánh thì bị mắng, mặc kệ cho khách nhân đối xử tệ bạc, ta nghe người ta kể, lúc đó có không ít cô nương đang sống sờ sờ bị khách nhân đùa bỡn đến chết.
"Chết rồi sao?" Thẩm Vãn Tình ngẩn ra: "Có bao nhiêu người như vậy?"
"Rất nhiều.
Trong vòng một năm, những chuyện như vậy có rất nhiều." Giang Thục Quân thở dài: "Những cô nương đó cũng mệnh khổ, phân nửa là chết rồi thì bọc chiếu ném vào trong rừng, dù sao cũng không có ai để nương tựa, tứ cố vô thân, có chết rồi cũng không ai để ý."
"Ta hiểu rồi." Thẩm Vãn Tình trầm tư suy nghĩ.
Giang Thục Quân: "Được rồi, ta cũng không quấy rầy cô nương nữa.
Mấy ngày này cô nhất định phải nghỉ ngơi thật tốt như lời Phong tỷ tỷ dặn đấy." Nói xong, nàng phất phất váy, chuẩn bị đi.
Nhưng vừa mới mở cửa ra đã nghe thấy một tiếng "huỵch" vang dội.
"Từ công tử?" Giang Thục Quân kinh ngạc nói: "Sao ngài lại ở đây?"
Từ Tử Ân đứng ngoài cửa nghe lén bị bắt quả tang nhưng vẫn cố vươn cổ nhòm vào bên trong: "À, ta tới thăm..."
"Thẩm cô nương đã ngủ rồi."
"Nhưng vừa rồi ta còn nghe thấy tiếng của cô ấy mà!"
"Cô ấy nói mớ thôi."
"Cô lừa ta!"
Cứ như vậy, hai người lôi lôi kéo kéo nhau đi mất.
Sau khi Từ Tử Ân phát hiện Giang Thục Quân có thiên phú sáng tác văn chương thì ngày nào cũng quấn lấy nàng ta đòi nàng dạy viết thơ tình, nhưng quả thực hắn không có thiên phú ở cái lĩnh vực này.
Thái thú theo dõi hắn mấy ngày mấy đêm, cuối cùng phái người lén giấu tất cả giấy rồi bút rồi mực trong phòng hắn đi, còn vô cùng thành khẩn mà kiến nghi hắn đừng sáng tác văn thơ khỉ gì nữa, cứ ngoan ngoãn ở vậy đến già là được rồi.
Nhưng chuyện này cũng không thể ngăn cản cảm hứng sáng tác mãnh liệt như sóng biển Đông của Từ Tử Ân, vì vậy hắn bắt đầu chuỗi ngày lén lút trốn đến phòng của Giang Thục Quân phòng, hai người đóng cửa lại cùng ngồi bên cửa sổ thậm thụt viết thơ.
Sau khi hắn biết được hoàn cảnh đáng thương của nàng thì dứt khoát vung tay lên, cho phép nàng ở lại trong phủ làm sư phụ của hắn.
Thẩm Vãn Tình nghĩ là có lẽ Giang Thục Quân đang yêu thầm Từ Tử Ân, dù sao thì hắn cũng rất tuấn tú, đã vậy còn rất hoạt bát, mồm miệng cũng nhanh nhảu, ngày nào cũng khen nàng ấy viết rất hay, thậm chí Giang Thục Quân cho hắn sắm vai một nam phụ độc ác trong tiểu thuyết của mình hắn cũng không ý kiến gì.
Nhưng Giang Thục Quân nghe cô bảo vậy thì chẳng những không thừa nhận mà còn tức giận tuyên bố từ nay về sau không bao giờ đưa điểm tâm đến cho Thẩm Vãn Tình nữa, thậm chí còn cắt mất phần lớn đất diễn của cô trong tiểu thuyết "Ta và nhóm ân nhân cứu mạng của ta".
Thẩm Vãn Tình nghi ngờ Giang Thục Quân đang thẹn quá hóa giận, nhưng cô vẫn rất cảm ơn chuyện nàng ta cắt đất diễn của cô.
Rất ít người nhớ rõ tên người vợ đầu tiên của thái thú, hầu hết mọi người đều gọi nàng ấy là Tú nương.
Nghe nói Tú nương dung mạo xinh đẹp, thêu thùa cũng vô cùng giỏi, vì thế mọi người mới gọi nàng là Tú nương*.
(*chữ Tú ở đây có nghĩa là "thêu".)
Tú nương và người cha thợ săn kia của mình sống nương tựa vào nhau cho qua ngày, sau đó thì cùng vị thư sinh nghèo nay đã thành thái thú bái đường thành thân, không cần một cắc của hồi môn nào, còn vì thêu thùa tích cóp tiền cho thái thú đi thi mà hỏng cả một con mắt.
Sau đó, vào một đêm tuyết rơi, vì muốn bồi bổ thân thể cho đứa con gái vừa mới sinh đẻ xong, cha của Tú nương liều cái thân già lên núi săn thú, kết quả bước hụt một cái, lăn từ trên sườn núi xuống, chết ngay tại chỗ.
Tú nương đợi mãi không thấy cha về, trong nhà cũng không có người nào để nhờ cậy bèn chong đèn lồng lên núi tìm cha, tìm cả đêm cũng chỉ tìm thấy một thi thể đã hoàn toàn lạnh băng.
Nàng ngồi bên thi thể cha khóc rất lâu sau đó đứng lên, cẩn thận đem thi thể cha về an táng.
Nhưng nàng cơ thể suy nhược, một người cõng thi thể cha, chỉ có thể đi một bước nghỉ một bước.
Sau đó nàng phát hiện ra một đạo sĩ đang hấp hối nằm giữa sườn núi.
Nếu để hắn ở lại đây, chắc chắn hắn sẽ chết không còn gì phải nghi ngờ.
Tú nương suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng cũng không thể trơ mắt nhìn một người sống cứ như vậy chết đi trước mắt mình, vì thế nàng bèn quỳ lạy trước di hài của cha, đưa đạo sĩ về nhà trước.
Đến khi quay lại thì di hài của cha đã biến mất, có lẽ là bị lang sói tha đi hoặc là bị gió tuyết cuốn xuống vách núi mất rồi.
Không có ai từng nhìn thấy vị đạo sĩ này.
Nghe nói là bệnh vừa khỏi hắn đã rời đi.
Người trong thôn lắm mồm, mắng Tú nương ngốc, di cốt của cha mình cũng mặc kệ để đi cứu một người xa lạ, lại còn chẳng được tí lợi lộc nào.
Tú nương nghe vậy chỉ cười.
Vào một buổi sáng, Tú nương đưa con trai sang nhà hàng xóm nhờ người trông hộ sau đó mang đồ thêu vào trong chợ bán, nhưng ;lần này nàng một đi không trở lại.
Không ai biết nàng đã đi đâu.
Có người nói nàng bỏ nhà chạy