Hai canh giờ trước.
Sau khi đưa Thẩm Vãn Tình về phòng, Kỷ Phi Thần cũng không lập tức trở về phòng nghỉ ngơi mà gọi Phong Dao Tình đến, sau đó bày kết giới bên ngoài để đề phòng có người nghe thấy hai người nói chuyện.
"Chỉ có Thiên Đạo cung mới có lò rèn Cô Quang kiếm, vì vậy chắc chắn bọn họ chính là kẻ đang đi tìm người có thể chất thuần âm." Kỷ Phi Thần vào thẳng chủ đề: "Hơn nữa dựa theo tiến độ này, có lẽ năm năm trước bọn họ đã có được tung tích của Cô Quang kiếm rồi."
Phong Dao Tình chau mày: "Vì vậy nếu để cho bọn họ biết được thân phận của Thẩm Vãn Tình thì..."
"Bọn họ nhất định sẽ làm như vậy."
Kỷ Phi Thần nắm chặt tay thành quyền, nện mạnh một phát lên bàn.
Chén trà bị chấn động, vài giọt nước nóng bắn ra ngoài.
Hắn nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu sau đó nói: "Xin lỗi."
"Tại sao lại phải xin lỗi?"
"Yêu ma bệnh dịch hoành hành trên nhân thế.
Dọc đường đi ta đã nhìn thấy vô số bá tánh bình dân vô tội đang phải hứng chịu kiếp nạn này." Kỷ Phi Thần mở mắt ra, mạch máu ở mu bàn tay hiện lên, lông mi run rẩy: "Minh ma đã mở kết giới, nhanh chóng tràn xuống phía nam.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, trong vòng ba năm, những bá tánh tay không tấc sắt kia chỉ sợ đều sẽ..."
Cô Quang kiếm không chỉ là vũ khí phong ấn Tạ Vô Diễn mà trăm năm trước, nhờ uy lực của nó mà Minh ma mới kinh sợ không dám vượt qua kết giới, bị giam trong Ma vực, không dám làm loạn nhân gian.
Nhưng từ sau khi sức mạnh của Cô Quang kiếm biến mất, Minh ma cũng đã xé rách kết giới.
Đến bây giờ, cơ hồ đã không còn bất cứ phương pháp gì có thể ngăn cản chúng.
"Ta quả thật không đồng ý với cách làm của Thiên Đạo cung..." Kỷ Phi Thần nhìn về phía Phong Dao Tình: "Nhưng ta cũng không nghĩ ra còn có cách nào tốt hơn."
Phong Dao Tình không dám tin: "Khoan đã, chẳng lẽ huynh thật sự muốn để Vãn Tình..."
"Cả đời này của ta, chuyện duy nhất không thể làm được chính là đích thân đẩy muội muội của mình vào trong lò đúc kiếm." Kỷ Phi Thần đan hai tay vào nhau, móng tay như muốn rạch nát mu bàn tay: "Nhưng bây giờ ta mới phát hiện ra ta vô dụng thế nào.
Ta không thể hy sinh Vãn Tình, nhưng ta cũng không thể đưa ra cho Thiên Đạo cung một giải pháp tốt hơn."
"Gia huấn của Kỷ gia có dạy: phải coi việc của thiên hạ là trách nhiệm của mình, dù sống dù chết.
Ta đã từng hứa với nàng rằng sẽ không bao giờ lựa chọn giữ cái này hay bỏ cái kia, vì chúng ta ngại hy sinh bất cứ thứ gì cho lý tưởng ấy." Kỷ Phi Thần gối đầu lên mu bàn tay mình, giọng nói nhuốm vẻ mệt mỏi: "Nhưng ta không làm được."
Phong Dao Tình không đáp lời, nàng ngồi xuống, tựa đầu vào đầu gối Kỷ Phi Thần, sau khi yên lặng một hồi thì nhẹ nhàng nói: "Vậy quên chuyện này đi."
Kỷ Phi Thần nhìn nàng: "A Dao?"
"Từ nay về sau, Vãn Tình cũng chỉ là Vãn Tình, trên thế giới này sẽ không còn truyền nhân của tộc thiêu huyết nữa." Phong Dao Tình ngẩng đầu nhìn Kỷ Phi Thần: "Muội ấy nhất định sẽ được bình yên, sẽ không ai biết được chuyện này cả."
Hốc mắt Kỷ Phi Thần dần dần đỏ lên: "Cảm ơn nàng."
Sau khi gỡ kết giới, Phong Dao Tình mới phát hiện ngọc bội mình đeo bên hông sáng lên.
Ngọc bội này là pháp khí liên lạc đặc biệt của Huyền Thiên các, bình thường sẽ không có phản ứng gì, chỉ khi nào có chuyện khẩn cấp thì trưởng lão của Huyền Thiên các mới dùng nó để liên lạc mà thôi.
Chắc do ban nãy bị kết giới ngăn cản nên nó mới không có động tĩnh gì.
Nàng rót pháp lực vào ngọc bội, trên không trung dần dần hiện ra một hàng chữ màu vàng kim: "Thiên Đạo cung đã biết được thân phận của Vãn Tình cô nương, xin hãy cẩn thận."
Tuy rằng tên mật thám mà Thiên Đạo Cung gài vào Huyền Thiên các đã chết, mà Huyền Thiên các cũng đã bịa ra một cái cớ hợp tình hợp lý nhưng cũng không thể qua mắt được Thiên Đạo cung.
Thiên Đạo cung dùng lợi ích mua chuộc lòng người, trong đám người chứng kiến sự việc đêm hôm đó, cuối cùng cũng có người không chịu được dụ hoặc mà tiết lộ tình báo.
"Tầm bảy ngày trước, Thiên Đạo cung đã biết được sự việc phát sinh đêm đó." Mặt Phong Dao Tình nháy mắt trắng bệch: "Nhưng đến hôm nay Huyền Thiên Các mới biết được chuyện này."
"Bảy ngày..."
"Hoàn toàn đủ để Thiên Đạo Cung tìm được chúng ta, hơn nữa, giăng sẵn bẫy ra chờ."
*
Một canh giờ trước.
Huyền Điểu rất sốt ruột.
Ngày thường nó đều nằm ngủ trong cốt giới, chỉ có khi nào có chuyện lớn hoặc chủ nhân nhà mình tâm trạng không tốt thì nó mới bị xách ra ngoài mà thôi.
Nhưng giờ nó đã bị xách ra được một canh giờ rồi.
Hơn nữa điện hạ nhà nó chẳng nói chẳng rằng, cứ tay ôm đầu gối ngồi trên nóc nhà ngắm phong cảnh, tư thế thì vô cùng thoải mái, ánh mắt thì cực kỳ lạnh lùng.
Đương nhiên nếu bỏ qua Huyền Điểu đang bị đông lạnh run bần bật, vài chiếc lông mao đang rơi lả tả thì tổng thể nhìn vô cùng ngầu lòi.
Huyền Điểu chua xót, nó muốn quay về đi ngủ nhưng lại không dám mở miệng hỏi.
Vì thế một người một chim cứ im như thóc suốt một canh giờ.
Cái này chắc gọi là sự bình yên trước cơn bão nhỉ?
Cuối cùng, Huyền Điểu chịu đựng không nổi nữa: "Điện hạ, hay là ngài cứ đánh ta vài cái đi."
...!Trước nay chưa từng nghe thấy yêu cầu nào kỳ quái như vậy.
Tạ Vô Diễn lạnh nhạt liếc nó một cái: "Ngươi học từ Thẩm Vãn Tình mấy thứ linh tinh gì vậy?"
Huyền Điểu cứ thấy dạo này tần suất điện hạ nhà mình nhắc đến tên của nữ nhân kia cao một cách bất thường, nhưng mà nghe giọng điệu này thì có vẻ điện hạ không có ý muốn đánh nó.
Huyền Điểu cuối cùng cũng an lòng, nó định cọ cọ vào sườn mặt Tạ Vô Diễn để làm nũng thì bị chủ nhân nhà mình đẩy ra một cách ghét bỏ.
Huyền Điểu cảm thấy vô cùng tủi thân.
Từ sau khi nữ nhân kia xuất hiện, nó đã không còn là vật cưng tri kỷ duy nhất của chủ nhân nữa rồi! Nhưng nó vẫn rất nhiệt tình: "Điện hạ, bây giờ chúng ta đang đợi gì thế?"
Tạ Vô Diễn: "Đợi người đến để giết."
"..." Tại sao ngài có thể nói ra chuyện man rợ này một cách nhẹ nhàng thế?
Nhưng Huyền Điểu thân là thú cưng đạo đức nghề nghiệp và kỹ năng full điểm của đại ma vương, dù nội tâm đang gió mưa vần vũ thì bên ngoài nó vẫn ra vẻ rất bình tĩnh: "Điện hạ muốn giết ai?"
"Không biết." Hình như Tạ Vô Diễn cảm thấy phiền phức nên nhíu nhíu mày lại: "Chắc là sẽ nhiều đấy."
Huyền Điểu: "?"
Bình tĩnh không nổi nữa!
Đúng lúc này, trong cánh rừng trước ngôi chùa đột nhiên có linh lực dao động, tuy rằng rất khẽ nhưng vẫn có thể nhận ra.
Tiếp đó vô số sức mạnh từ bốn phương tám hướng lao về phía linh lực kia, chạy sát mặt đất, tụ lại thành một rồi bay thẳng lên cao.
Tạ Vô Diễn đứng dậy, nhảy từ nóc nhà xuống, đứng vững trên mặt đất.
Hắn giơ tay, Huyền Điều hiểu ý bay lại đậu trên cánh tay hắn: "Điện hạ, vừa rồi là gì vậy?"
"Vạn yêu dẫn."
Nghĩa trên mặt chữ, là thu hút tất cả các yêu quái trong phạm vi trăm dặm tụ hội về đây.
Như vậy có nghĩa là có người định làm nơi này trở nên hỗn loạn.
Mây đen quay cuồng, che khuất ánh trăng.
Hình như mặt trăng cũng chịu ảnh hưởng của sức mạnh này, dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy tốc độ bị che lấp.
Vạn yêu dẫn tuy rằng rất mạnh nhưng chỉ có thể sử dụng vào ban đêm, bởi vì nó cần phải mượn sức mạnh của ánh trăng để sinh ra dao động hấp dẫn yêu vật.
Huyền Điểu ngẩng đầu nhìn lên không trung, tựa hồ đột nhiên nhớ ra cái gì, bèn vội vàng dùng miệng cắn vạt áo Tạ Vô Diễn.
"Khoan đã điện hạ! Ngày mai chính là đêm trăng tròn! Mặt trăng bị vạn yêu dẫn ảnh hưởng, rất có khả năng sẽ tròn ngay trong đêm nay, như vậy quá mạo hiểm! Hơn nữa có khả năng đây là bẫy..."
"Đây chính là bẫy."
"Vậy nên chúng ta..."
Tạ Vô Diễn không hề do dự: "Đi thôi."
Ngươi nói xem, ba trăm mười một người, mỗi người đều là hiếm có trên thế gian.
Lấy đâu ra nhiều người như vậy tự nguyện hiến tế cơ thể thuần âm của mình chứ?
Đương nhiên là không rồi.
Ai cũng muốn sống cả.
Thiên Đạo Cung đương nhiên hiểu điều này nên bọn họ mới tạo ra một cái bẫy, một cái bẫy làm cho những người bị lựa chọn không thể không tự nguyện