Tạ Vô Diễn giống như một con sói hung ác bị giam hãm trong lồng sắt ra sức cắn xé đám mãnh thú đến gần mình.
Hắn không hề có ý thức mà hoàn toàn dựa vào thú tính nguyên thủy nhất trong cơ thể mình để phản kháng và giết chóc.
Cuối cùng đám ác quỷ cũng bắt đầu khiếp sợ hắn.
Tạ Vô Diễn quỳ phịch xuống đất, đầu cúi xuống nhưng lưng vẫn thẳng tắp, máu chảy từ trên cánh tay của hắn xuống đất.
Chướng khí liên tục xuyên qua cơ thể hắn, nhưng hắn lại không hề có phản ứng gì, giống như không cảm nhận được vậy.
Cách thức chiến đấu không tiếc mạng này của hắn quả thật đã làm cho đám ác quỷ xung quanh sợ hãi.
Thẩm Vãn Tình ngồi xổm trước mặt hắn.
Cô ra sức cắn môi, nhưng sống mũi vẫn cay xè.
Cô vươn tay đặt lên vai hắn.
Tạ Vô Diễn đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt đỏ sậm không có bất kỳ một tia sáng nào nhìn thẳng vào cô, giống như một con mãnh thú đang cuồng nộ.
Gần như trong nháy mắt tay của Thẩm Vãn Tình chạm vào hắn, hắn đã dùng tốc độ nhanh đến mức không chừa cho người khác bất cứ cơ hội phản kháng nào bóp chặt cổ cô.
"Cung chủ!" Huyền Điểu vội vàng lao đến nhưng lại bị một kết giới trong suốt ngăn cản, thế nên nó chỉ có thể nôn nóng hét lên: "Mau rời khỏi nơi đó đi!"
Tạ Vô Diễn bây giờ trông rất đáng sợ.
Hắn không có lý trí, toàn thân đều là sát khí.
Mạch máu hình mạng nhện từ đuôi mắt hắn kéo dài thật dài, toàn thân đột nhiên phủ lên một tầng lửa.
Hắn dùng ánh mắt như một con dã thú nhìn con mồi nhìn Thẩm Vãn Tình, đôi mắt không có tình cảm, chỉ có mỗi sự cuồng nộ nguyên thủy nhất.
Thẩm Vãn Tình có thể cảm nhận được tay của Tạ Vô Diễn đang dần thít chặt lại, cảm giác khó thở lập tức xuất hiện, cô bị ép ngẩng đầu, theo bản năng nắm lấy cánh tay hắn, ngọn lửa kia lan lên người cô, chuẩn bị đốt cô thành tro bụi.
Một giọt nước mắt rơi xuống từ khóe mắt cô, bắn tung tóe trên cánh tay của Tạ Vô Diễn.
Cô vốn có thể tránh được, nhưng cô lại không tránh.
Cứ như vậy, cô nhìn chăm chăm vào đôi mắt của hắn.
Không biết tại sao Tạ Vô Diễn đột nhiên dừng lại, bàn tay cũng thả lỏng ra.
Thẩm Vãn Tình tóm lấy bờ vai của hắn, nhắm mắt lại, ôm chặt hắn vào trong lòng mình.
Tạ Vô Diễn ban nãy còn đang tức giận, bị Thẩm Vãn Tình ôm lấy thì bỗng nhiên sửng sốt, hắn theo bản năng mà buông lỏng tay ra, tau chân bỗng trở nên luống cuống như một đứa trẻ, thậm chí hắn còn không biết nên đặt tay ở nơi nào.
Sau khi mờ mịt một lúc lâu, hắn lại nhăn mi, vẻ mặt vô cùng hung ác quay trở lại.
Hắn ra sức ôm lấy eo Thẩm Vãn Tình, mười ngón dùng sức, giống như định xé nát cô như ban nãy xé nát đám quỷ hồn vậy.
Nhưng Thẩm Vãn Tình lại không buông tay mà ôm hắn chặt hơn, sau đó cô vùi đầu vào vai hõm vai hắn, run rẩy nói: "Ta biết chàng còn sống mà."
"Từ giờ chàng sẽ không cần sống mệt mỏi như vậy nữa, ta đến đưa chàng về đây."
Mười ngón tay Tạ Vô Diễn không dùng lực nữa, hắn buông thõng tay, để cho Thẩm Vãn Tình ôm mình, khuôn mặt vốn tràn đầy lệ khí lần đầu tiên xuất hiện biểu cảm hoảng loạn.
Hắn đứng ngây ra một lúc lâu nhìn Thẩm Vãn Tình rồi lại nhìn bộ dạng của mình, sau đó thật cẩn thận vươn tay bắt chước cô giơ tay ôm lại, giống như một con sói con hoang dã bị người nhặt được lúc đầu còn ra sức nhe răng trợn mắt thể hiện rằng mình rất hung dữ, đến lúc về nhà thì lại ngoan ngoãn hoảng hốt bám lấy chủ nhân.
Hắn ôm một lúc, lửa giận phừng phừng ban nãy đã biến mất không thấy tăm hơi.
Bây giờ hắn giống như một con sói con đã đùa nghịch náo loạn chán rồi nên mệt mỏi bèn tựa đầu lên vai cô, mắt nhắm lại.
Huyền Điểu nhìn mà choáng váng.
Nó không thể thích ứng được với việc vị điện hạ nhà mình ngày thường luôn bày ra vẻ mặt "Ta là thiên hạ vô địch" kia bây giờ bỗng biến thành bộ dạng ngoan ngoãn còn giống thú cưng hơn cả thú cưng real là nó đây.
Nhưng sau khi ý nghĩ này vụt qua, nó bắt đầu thấy cảm động.
Điện hạ không chết!
Lại còn để mặc cho Thẩm Vãn Tình ôm thoải mái!
Quá cảm động!
Huyền Điểu kích động suýt rớt nước mắt.
Nó sải cánh ra, vô cùng hoan hỉ thích thú bay về phía hai người, chuẩn bị một nhà ba người ôm nhau khóc.
Nhưng đến khi nó lệ rơi đầy mặt nhào qua thì Tạ Vô Diễn chợt mở bừng mắt, ánh mắt rét lạnh.
Hắn giơ tay chuẩn xác bắt được cái đuôi của Huyền Điểu sau đó định bóp cổ nó.
"Khoan đã." Thẩm Vãn Tình vội vàng nắm lấy tay của Tạ Vô Diễn: "Đừng giết nó."
Ánh mắt Tạ Vô Diễn lại trở nên mờ mịt, hắn nhìn nhìn Huyền Điểu đang liều mạng giãy giụa trong tay mình rồi lại nhìn nhìn Thẩm Vãn Tình, sau đó thật cẩn thận buông tay.
Huyền Điểu ngã lộn nhào trên đất bắt đầu cọ đến bên cạnh Thẩm Vãn Tình khóc ngào ngào làm nũng.
...!Thì ra tính tình điện hạ không phải đã tốt như trước, ngài ấy chỉ tốt với mình Thẩm Vãn Tình mà thôi!!
Huyền Điểu đau lòng, Huyền Điểu bị tổn thương.
Tạ Vô Diễn không nhúc nhích yên lặng nhìn Thẩm Vãn Tình
Đám ác quỷ xung quanh cũng không dám nhúc nhích.
Lần đầu tiên chúng nó để lộ ra biểu cảm trợn mắt há hốc mồm trong mấy nghìn năm sống nhăn của mình.
Đây vẫn là Tạ Vô Diễn tiếng ác lừng lẫy mà chúng nó biết sao?
Bộ dáng của hắn bây giờ quả thật đang sỉ nhục cái danh vai ác này,
Nhưng nghĩ kỹ lại thì Tạ Vô Diễn có vẻ nhưng đã yếu đi, nếu chúng nó đánh lén thì không chừng có thể lấy được mạng của hai người họ.
Vì thế đám ác quỷ kia đột nhiên thấy hứng thú bừng bừng, chúng nó sục sôi ý chí chiến đấu mà bắt đầu tấn công một lần nữa.
Một luồng quỷ khí đột nhiên đánh úp về phía Thẩm Vãn Tình, cô nhanh nhẹn nghiêng người né nhưng gương mặt vẫn bị rạch qua một chút.
Kỳ thật không riêng gì đám ác quỷ mà Thẩm Vãn Tình cũng cảm thấy bây giờ Tạ Vô Diễn có vẻ rất yếu ớt.
Thế nên cô nhăn nhăn mày, tụ linh lực, theo bản năng muốn chắn cho hắn.
Nhưng còn chưa kịp đứng dậy thì đã thấy Tạ Vô Diễn có vẻ tức giận, hắn không kiên nhẫn phóng người lên xé nát một đống quỷ hồn nhẹ nhàng như xé giấy vụn.
"..."
Sau khi dọa cho đám ác quỷ kia héo hon cả người, Tạ Vô Diễn lại xoay người ngoan ngoãn mà ngồi xuống trước mặt Thẩm Vãn Tình.
Thẩm Vãn Tình: "..."
Huyền Điểu: "..." Điện hạ, người giống cẩu thật đấy.
*
Huyền Điểu rất tủi thân.
Theo lý mà nói thì muốn đi ra từ Phong Ma Quật cũng không phải là điều dễ dàng, thần hồn trong cơ thể Tạ Vô Diễn rất mỏng manh, cơ thể của hắn gần như chỉ còn là một cái vỏ rỗng.
Bình thường gặp tình huống như vậy thì cần phải có một người đi vào thần phủ của hắn, biến mình thành bấc đèn mới có thế dẫn dắt hắn rời đi.
(Xin hãy đọc ở wattpad @xiao_ming_ming hoặc facebook page Xuy Mộng Đáo Tây Châu - Quotes Cổ Đại để ủng hộ editor.
Nếu bê bản edit đi mà không xin phép thì xin chúc số kiếp gập ghềnh chông gai sóng gió triền miên không yên ngày nào.
Không thân!)
Độ khó của việc này vô cùng cao, huống chi đi linh phủ của Tạ Vô Diễn cũng là một nơi rất nguy hiểm, làm không khéo thì thần hồn cũng tan biến luôn.
Huyền Điểu lo lắng bày mưu tính kế: "Cung chủ, ngài có thể lấy một sợi thần hồn ra thử trước, sau đó..."
Tạ Vô Diễn vẫn đang nhìn chằm chằm hẩm Vãn Tình.
Thẩm Vãn Tình giống như không nghiêm túc nghe Huyền Điểu nói, cô ngẩng đầu, nhìn lối ra cao tít trên đầu, nhíu mày: "Muốn đi lên trên quả thật..."
Tạ Vô Diễn: Ồ!! Ta hiểu rồi!
Sau đó cô còn chưa dứt lời, chó con Tạ Vô Diễn đã hiểu ra Thẩm Vãn